Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi
Chương 21
2024-11-01 21:39:55
Giang Tuy liếc mắt nhìn bọn họ một cái, ba người bạn cùng phòng tự giác xoay người, đối mặt với bảng đen.
À, bọn họ sợ đấy có được không.
“Thu Thu vẽ tranh đi, anh trai buồn ngủ quá.”
Cậu ấy lung tung sờ sờ tóc Thu Thu, gối xuống tay ngủ ngon.
Thu Thu tay chân nhẹ nhàng lấy bút vẽ tranh ra, giương mắt, ba người kia lại quay lại, đôi tay chống cằm nghiêm túc nhìn cô bé.
Quá đáng yêu.
Haiz, vì sao bọn họ lại không có em gái chứ.
Mềm mềm mại mại, ngoan ngoãn ngọt ngào.
Trong đôi mắt hạnh nhân thanh triệt lại sáng như tuyết, đây là nhóc con đáng yêu của nhân loại.
Trái tim của ba chàng trai sắp bị tan chảy rồi.
Một người trong đó nhỏ giọng nói:
“Anh tên Phương Tỉnh. Là bạn tốt của anh trai em.”
“Em tên Giang Thu Thu.”
“Thu Thu? Thật là một cái tên đáng yêu.”
“Không chỉ có tên đáng yêu, người cũng đáng yêu!” Một thiếu niên tóc húi cua nói.
Phương Tỉnh do dự một lát, vẫn không dám xoa mặt Thu Thu.
Cậu ấy sợ sau khi Giang Tuy biết, sẽ ném cậu ấy từ tầng lầu này xuống.
Trải qua tối hôm qua, Phương Tỉnh hoàn toàn nhận rõ gương mặt thật của Giang Tuy.
Mặt ngoài là mặt băng sơn, thực tế là tên cưng chiều em gái như mạng từ trong tro cốt.
Phương Tỉnh cảm thán: “Người đáng yêu như vậy, khó trách anh trai em thích em như thế.”
Thu Thu cũng rất tán thành những lời này: “Đúng vậy! Anh trai thích Thu Thu, anh trai là anh trai tốt nhất trên thế giới.”
Phương Tỉnh cười cười.
Thanh niên tóc húi cua không nhịn được mở miệng:
“Tối hôm qua Giang Tuy cả đêm không ngủ được.”
“3 giờ sáng bỗng nhiên nhận được điện thoại của em, gọi lại nhưng không có ai nhận, cho rằng em lại đã xảy ra chuyện, cậu ấy sợ tới mức đã hơn nửa đêm nhưng vẫn ăn mặc áo ngủ chạy ngoài.”
“Thu Thu, em thật sự có một người anh trai rất tốt.”
Thu Thu lục lọi trong túi xách nhỏ, móc đồng hồ thông minh từ bên trong ra.
Buổi sáng cô bé thức dậy đã phát hiện màn hình không giống với thời điểm tối hôm qua đi ngủ ngủ. Thu Thu xem không hiểu những con chữ được viết ở mặt trên, lúc ấy cũng không có ý thức được ý tứ trên màn hình biểu hiện là:
Giang Tuy gọi hơn ba mươi cuộc điện thoại cho cô bé, nhưng cô bé không nghe một cuộc gọi nào.
Giang Tuy ở bên cạnh vùi đầu vào cánh tay say sưa ngủ, hoàn toàn không biết ba người bạn cùng phòng đã một hơi nói ra toàn bộ sự tình tối hôm qua, còn khiến cho cục bột nếp bên cạnh trở nên vô cùng khổ sở.
Tiếng chuông vào học vang lên.
Ba người bạn của Giang Tuy lưu luyến mà các trở về vị trí.
Trước khi đi vẫn là không nhịn được nhìn Thu Thu chạm vào là cảm thấy ngọt đến muốn hòa tan thêm một chút, giờ phút này, mặt cục bột nếp dựa vào trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn đôi mắt buồn ngủ của anh trai nhà mình, bàn tay nhỏ còn không nhịn được mà chạm chạm vào bàn tay to của Giang Tuy.
Mẹ nó, Phương Tỉnh ghen tị.
Nếu cậu ấy có em gái, có thể mềm như bông mà chạm vào cậu ấy như vậy, chỉ một chút như vậy thôi, em gái nói một cậu ấy tuyệt đối không làm hai.
Cho dù bắt cậu ấy vĩnh viễn không được ngủ gật trong tiết học của lão Lưu, Phương Tỉnh đều có thể chấp nhận.
À, bọn họ sợ đấy có được không.
“Thu Thu vẽ tranh đi, anh trai buồn ngủ quá.”
Cậu ấy lung tung sờ sờ tóc Thu Thu, gối xuống tay ngủ ngon.
Thu Thu tay chân nhẹ nhàng lấy bút vẽ tranh ra, giương mắt, ba người kia lại quay lại, đôi tay chống cằm nghiêm túc nhìn cô bé.
Quá đáng yêu.
Haiz, vì sao bọn họ lại không có em gái chứ.
Mềm mềm mại mại, ngoan ngoãn ngọt ngào.
Trong đôi mắt hạnh nhân thanh triệt lại sáng như tuyết, đây là nhóc con đáng yêu của nhân loại.
Trái tim của ba chàng trai sắp bị tan chảy rồi.
Một người trong đó nhỏ giọng nói:
“Anh tên Phương Tỉnh. Là bạn tốt của anh trai em.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em tên Giang Thu Thu.”
“Thu Thu? Thật là một cái tên đáng yêu.”
“Không chỉ có tên đáng yêu, người cũng đáng yêu!” Một thiếu niên tóc húi cua nói.
Phương Tỉnh do dự một lát, vẫn không dám xoa mặt Thu Thu.
Cậu ấy sợ sau khi Giang Tuy biết, sẽ ném cậu ấy từ tầng lầu này xuống.
Trải qua tối hôm qua, Phương Tỉnh hoàn toàn nhận rõ gương mặt thật của Giang Tuy.
Mặt ngoài là mặt băng sơn, thực tế là tên cưng chiều em gái như mạng từ trong tro cốt.
Phương Tỉnh cảm thán: “Người đáng yêu như vậy, khó trách anh trai em thích em như thế.”
Thu Thu cũng rất tán thành những lời này: “Đúng vậy! Anh trai thích Thu Thu, anh trai là anh trai tốt nhất trên thế giới.”
Phương Tỉnh cười cười.
Thanh niên tóc húi cua không nhịn được mở miệng:
“Tối hôm qua Giang Tuy cả đêm không ngủ được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“3 giờ sáng bỗng nhiên nhận được điện thoại của em, gọi lại nhưng không có ai nhận, cho rằng em lại đã xảy ra chuyện, cậu ấy sợ tới mức đã hơn nửa đêm nhưng vẫn ăn mặc áo ngủ chạy ngoài.”
“Thu Thu, em thật sự có một người anh trai rất tốt.”
Thu Thu lục lọi trong túi xách nhỏ, móc đồng hồ thông minh từ bên trong ra.
Buổi sáng cô bé thức dậy đã phát hiện màn hình không giống với thời điểm tối hôm qua đi ngủ ngủ. Thu Thu xem không hiểu những con chữ được viết ở mặt trên, lúc ấy cũng không có ý thức được ý tứ trên màn hình biểu hiện là:
Giang Tuy gọi hơn ba mươi cuộc điện thoại cho cô bé, nhưng cô bé không nghe một cuộc gọi nào.
Giang Tuy ở bên cạnh vùi đầu vào cánh tay say sưa ngủ, hoàn toàn không biết ba người bạn cùng phòng đã một hơi nói ra toàn bộ sự tình tối hôm qua, còn khiến cho cục bột nếp bên cạnh trở nên vô cùng khổ sở.
Tiếng chuông vào học vang lên.
Ba người bạn của Giang Tuy lưu luyến mà các trở về vị trí.
Trước khi đi vẫn là không nhịn được nhìn Thu Thu chạm vào là cảm thấy ngọt đến muốn hòa tan thêm một chút, giờ phút này, mặt cục bột nếp dựa vào trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn đôi mắt buồn ngủ của anh trai nhà mình, bàn tay nhỏ còn không nhịn được mà chạm chạm vào bàn tay to của Giang Tuy.
Mẹ nó, Phương Tỉnh ghen tị.
Nếu cậu ấy có em gái, có thể mềm như bông mà chạm vào cậu ấy như vậy, chỉ một chút như vậy thôi, em gái nói một cậu ấy tuyệt đối không làm hai.
Cho dù bắt cậu ấy vĩnh viễn không được ngủ gật trong tiết học của lão Lưu, Phương Tỉnh đều có thể chấp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro