Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi
Chương 24
2024-11-01 21:39:55
Nghĩ đến ý tưởng ưu dị của mình, lại nhìn bộ dáng ‘không tình nguyện’ của Giang Tuy.
Không xứng, cậu ta không xứng làm anh trai của bé con nhà chúng ta.
Thời điểm tan học, Thu Thu cõng cặp sách nhỏ, nắm tay anh trai lộc cộc chuẩn bị về nhà.
Có người nhịn không được hỏi:
“Ngày mai Thu Thu có tới không?”
Cục bột nếp đã đi ra cửa nghe thấy vấn đề này, lộc cộc lùi về phía sau một bước, cái đầu nhỏ tròn tròn vèo một cái xuất hiện ở cửa lớp, đôi mắt thanh triệt nhìn bọn họ, Thu Thu ngữ khí thiên chân:
“Em có thể tới sao?”
Toàn thể học sinh lớp 11/7 nhìn đến cái đầu nhỏ đáng yêu vèo một cái xuất hiện ở trước cửa, còn dùng ánh mắt ngây thơ thiên chân như vậy nhìn bọn họ, sự vất vả học tập bị thổi quét đến không còn một mảnh, không ít người đắm chìm trong ngọt mềm mà bé con mang đến, hoàn toàn quên mất vấn đề bé con hỏi.
Đến lúc phản ứng lại, mọi người trong lớp liên tiếp gật đầu giống như trò chơi đập chuột.
!!!
“Đương nhiên có thể tới!”
Đêm đó học sinh lớp 11/7 của trường trung học số 1 chưa bao giờ chờ mong ngày mai đi học đến như vậy.
Ngày hôm sau, chờ mong hụt.
Bên người Giang Tuy không có người.
Cả lớp đều ngốc.
“Em gái tôi...” Phương Tỉnh ngốc đến mất đi lý trí, theo bản năng bại lộ tiếng lòng ra, “À không, là em gái cậu.”
Nên sợ vẫn phải sợ, Giang Tuy tự phụ đều là giả vờ, thuộc tính cưng chiều em gái mới là thứ được khảm ở trong xương cốt.
Giang Tuy nâng mi.
Mọi người nín thở ngưng thần chờ đáp án của cậu ấy. Bầu không khí ngưng trọng khẩn trương còn hơn ngày có thành tích thi cử.
Giang Tuy: “Không biết.”
Phương Tỉnh:?
Những người khác:???
Giang Tuy xác thật không biết Thu Thu đi đâu, buổi sáng cục bột nếp gọi điện thoại nói hôm nay không tới trường học.
Trong khoảng thời gian này Giang Hàn Thanh đã ở nhà làm bạn với Thu Thu rất lâu, là thời điểm nên trở về công ty, nhưng cứ như vậy nên Thu Thu không ai chăm sóc. Vốn dĩ Giang Hàn Thanh muốn tìm cô giữ trẻ tới, nhưng nói thật, không nói cô giữ trẻ có kinh nghiệm hay bằng cấp ưu tú như thế nào, Giang Hàn Thanh vẫn không yên tâm giao Thu Thu cho người khác chăm sóc.
Huống chi là Thu Thu đã bị ôm sai từ nhỏ.
Nếu lại mất đi một lần nữa , Giang Hàn Thanh không dám nghĩ nữa.
Tối hôm qua Giang Hàn Thanh nhận được phản ánh không tồi từ giáo viên trong trường học, chủ nhiệm lớp còn nói lớp 11/7 không chỉ có không bị ảnh hưởng một chút nào, còn càng thêm đoàn kết. Lúc tan học còn tranh nhau làm tấm gương tốt cho Thu Thu.
So với việc giao Thu Thu cho cô giữ trẻ hay trường mẫu giáo, sau khi trải qua sự việc bị ôm đi mất ở bệnh viện, ông ấy đều không yên tâm. Giang Hàn Thanh càng muốn để cho Giang Tuy làm bạn với Thu Thu.
Chỉ yên tâm giao cho con trai mình.
Sau khi thương lượng cùng chủ nhiệm lớp và hiệu trưởng một phen, bọn họ đồng ý để Thu Thu đến trường một tháng trước.
Hiệu trưởng đồng ý một nửa là vì cảm kích mấy năm nay Giang Hàn Thanh đã quyên tiền cho bọn họ, nửa là lý giải tâm tình của một người cha.
Vợ còn đang nằm ở bệnh viện, con gái thật vất vả mới trở về lại không có ai chăm sóc, giao cho cô giữ trẻ hay trường mẫu giáo, đều không tốt bằng người trong nhà chăm sóc.
Không xứng, cậu ta không xứng làm anh trai của bé con nhà chúng ta.
Thời điểm tan học, Thu Thu cõng cặp sách nhỏ, nắm tay anh trai lộc cộc chuẩn bị về nhà.
Có người nhịn không được hỏi:
“Ngày mai Thu Thu có tới không?”
Cục bột nếp đã đi ra cửa nghe thấy vấn đề này, lộc cộc lùi về phía sau một bước, cái đầu nhỏ tròn tròn vèo một cái xuất hiện ở cửa lớp, đôi mắt thanh triệt nhìn bọn họ, Thu Thu ngữ khí thiên chân:
“Em có thể tới sao?”
Toàn thể học sinh lớp 11/7 nhìn đến cái đầu nhỏ đáng yêu vèo một cái xuất hiện ở trước cửa, còn dùng ánh mắt ngây thơ thiên chân như vậy nhìn bọn họ, sự vất vả học tập bị thổi quét đến không còn một mảnh, không ít người đắm chìm trong ngọt mềm mà bé con mang đến, hoàn toàn quên mất vấn đề bé con hỏi.
Đến lúc phản ứng lại, mọi người trong lớp liên tiếp gật đầu giống như trò chơi đập chuột.
!!!
“Đương nhiên có thể tới!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đêm đó học sinh lớp 11/7 của trường trung học số 1 chưa bao giờ chờ mong ngày mai đi học đến như vậy.
Ngày hôm sau, chờ mong hụt.
Bên người Giang Tuy không có người.
Cả lớp đều ngốc.
“Em gái tôi...” Phương Tỉnh ngốc đến mất đi lý trí, theo bản năng bại lộ tiếng lòng ra, “À không, là em gái cậu.”
Nên sợ vẫn phải sợ, Giang Tuy tự phụ đều là giả vờ, thuộc tính cưng chiều em gái mới là thứ được khảm ở trong xương cốt.
Giang Tuy nâng mi.
Mọi người nín thở ngưng thần chờ đáp án của cậu ấy. Bầu không khí ngưng trọng khẩn trương còn hơn ngày có thành tích thi cử.
Giang Tuy: “Không biết.”
Phương Tỉnh:?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người khác:???
Giang Tuy xác thật không biết Thu Thu đi đâu, buổi sáng cục bột nếp gọi điện thoại nói hôm nay không tới trường học.
Trong khoảng thời gian này Giang Hàn Thanh đã ở nhà làm bạn với Thu Thu rất lâu, là thời điểm nên trở về công ty, nhưng cứ như vậy nên Thu Thu không ai chăm sóc. Vốn dĩ Giang Hàn Thanh muốn tìm cô giữ trẻ tới, nhưng nói thật, không nói cô giữ trẻ có kinh nghiệm hay bằng cấp ưu tú như thế nào, Giang Hàn Thanh vẫn không yên tâm giao Thu Thu cho người khác chăm sóc.
Huống chi là Thu Thu đã bị ôm sai từ nhỏ.
Nếu lại mất đi một lần nữa , Giang Hàn Thanh không dám nghĩ nữa.
Tối hôm qua Giang Hàn Thanh nhận được phản ánh không tồi từ giáo viên trong trường học, chủ nhiệm lớp còn nói lớp 11/7 không chỉ có không bị ảnh hưởng một chút nào, còn càng thêm đoàn kết. Lúc tan học còn tranh nhau làm tấm gương tốt cho Thu Thu.
So với việc giao Thu Thu cho cô giữ trẻ hay trường mẫu giáo, sau khi trải qua sự việc bị ôm đi mất ở bệnh viện, ông ấy đều không yên tâm. Giang Hàn Thanh càng muốn để cho Giang Tuy làm bạn với Thu Thu.
Chỉ yên tâm giao cho con trai mình.
Sau khi thương lượng cùng chủ nhiệm lớp và hiệu trưởng một phen, bọn họ đồng ý để Thu Thu đến trường một tháng trước.
Hiệu trưởng đồng ý một nửa là vì cảm kích mấy năm nay Giang Hàn Thanh đã quyên tiền cho bọn họ, nửa là lý giải tâm tình của một người cha.
Vợ còn đang nằm ở bệnh viện, con gái thật vất vả mới trở về lại không có ai chăm sóc, giao cho cô giữ trẻ hay trường mẫu giáo, đều không tốt bằng người trong nhà chăm sóc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro