Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi
Chương 25
2024-11-01 21:39:55
*
Khi Giang Tuy nhận được tin tức Thu Thu sẽ ở trường học một tháng với cậu ấy, kỳ thật rất vui vẻ.
Mặt ngoài cậu ấy chỉ nhàn nhạt đồng ý với Giang Hàn Thanh, sau khi cúp điện thoại vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh quét tước trên dưới căn phòng một lần.
Sau khi Phương Tỉnh nhìn thấy nghi hoặc hỏi cậu ấy làm gì vậy.
Giang Tuy không nói chuyện.
Quét tước xong rồi vẫn không bình tĩnh xuống được thì làm sao bây giờ?
Giang Tuy không do dự, cẩn thận quét tước lại phòng một lần nữa.
Quét tước vài lần đến nửa đêm, rốt cuộc tâm tình cũng bình phục một ít.
Cậu ấy đứng trước gương nghiêm trang chiếu chiếu.
Người trong gương nhấp môi, mặt không biểu tình, không có chút vui sướng nào.
Vui vẻ sao?
Xem đi, không có.
Giang (lừa mình dối người) Tuy.
**
Buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm biết được cục bột nếp nhà mình không tới trường học, Giang Tuy vẫn đứng trước gương vẻ mặt bình tĩnh cười.
Giữa trưa, Phương Tỉnh tìm cậu ấy chơi Vương Giả Vinh Diệu.
Hứa Phi gần đây luẩn quẩn trong lòng cạo tóc húi cua cũng tới.
Phương Tỉnh nhìn bảng xếp hạng của bạn tốt, nóng nảy: “Con mẹ nó, đồ ngốc Một Cân Tiền kia đã Vàng Vinh Diệu rồi.”
“Giang Tuy, chơi mấy ván nhanh lên, không thể để Một Cân Tiền vượt qua chúng ta. ”
Một Cân Tiền tên thật là Tiền Cẩn Dịch, nhà họ Tiền là hào môn duy nhất ở thành phố S có thể sánh ngang cùng nhà họ Giang, dựa theo lẽ thường mà nói, Giang Tuy và Tiền Cẩn Dịch cùng xuất thân từ hào môn, quan hệ hẳn là sẽ không quá kém. Nhưng mà Tiền Cẩn Dịch từ nhỏ đã thích so đo với Giang Tuy, so tới so lui, Tiền Cẩn Dịch đơn phương tuyên bố, cậu ta và Giang Tuy là đối thủ một mất một còn.
Đàn em Trác Ngạn của Tiền Cẩn Dịch cũng là ỷ vào cậu ta, hai ngày trước mới dám khiêu khích Giang Tuy như vậy.
Giang Tuy nhìn chỗ ngồi trống rỗng bên người, nhíu mày mở trò chơi ra.
Ba người bọn họ, sau khi tiến vào trò chơi, mãnh nam tóc húi cua Hứa Phi chọn Thái Văn Cơ, Phương Tỉnh chọn Lý Nguyên Phương.
Hai đồng đội bên ngoài, một người chọn Tiểu Kiều, một người A Cổ Đóa.
Giang Tuy dừng một chút, cậu ấy nhìn bốn vị anh hùng dễ thương trên màn hình.
Thái Văn Cơ mắt to ngập nước, lông mi vừa dày vừa dài, Lý Nguyên Phương tuy rằng là cậu bé trai, nhưng đôi mắt vừa to vừa tròn, Tiểu Kiều vẻ mặt vui mừng mở to đôi mắt vô tội vọng lại đây, A Cổ Đóa đôi mắt sáng như tuyết, bốn vị anh hùng đều đang tản ra mị lực đáng yêu về phía Giang Tuy.
Loại kỹ năng mắt to mị lực này, em gái cậu ấy vẫn thường thích dùng lúc muốn ăn.
Mỗi lần cậu ấy đều sẽ bị kỹ năng này muốn mạng, trong lòng mềm rối tinh rối mù.
Giang Tuy thở phào một hơi, người vẫn luôn chơi vị trí đường giữa như cậu ấy, lại chọn vị trí trợ thủ Trang Chu.
Trên màn hình, một người đàn ông tóc ngắn áo vàng nhắm hai mắt ngồi ở trên một con cá.
Giang Tuy rất vừa lòng.
Phương Tỉnh ngốc.
“Anh em, Hứa Phi chơi trợ thủ, cậu còn chọn anh hùng này làm gì! Anh hùng này không thể chơi vị trí đường giữa! Cậu muốn mọi người carry à!”
Giang Tuy: “Trang Chu hữu dụng.”
“Hữu dụng cái cây búa.”
Ngón trỏ tay trái của Giang Tuy gõ gõ lên cái bàn trống rỗng bên cạnh, nghiêm túc nói:
Khi Giang Tuy nhận được tin tức Thu Thu sẽ ở trường học một tháng với cậu ấy, kỳ thật rất vui vẻ.
Mặt ngoài cậu ấy chỉ nhàn nhạt đồng ý với Giang Hàn Thanh, sau khi cúp điện thoại vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh quét tước trên dưới căn phòng một lần.
Sau khi Phương Tỉnh nhìn thấy nghi hoặc hỏi cậu ấy làm gì vậy.
Giang Tuy không nói chuyện.
Quét tước xong rồi vẫn không bình tĩnh xuống được thì làm sao bây giờ?
Giang Tuy không do dự, cẩn thận quét tước lại phòng một lần nữa.
Quét tước vài lần đến nửa đêm, rốt cuộc tâm tình cũng bình phục một ít.
Cậu ấy đứng trước gương nghiêm trang chiếu chiếu.
Người trong gương nhấp môi, mặt không biểu tình, không có chút vui sướng nào.
Vui vẻ sao?
Xem đi, không có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang (lừa mình dối người) Tuy.
**
Buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm biết được cục bột nếp nhà mình không tới trường học, Giang Tuy vẫn đứng trước gương vẻ mặt bình tĩnh cười.
Giữa trưa, Phương Tỉnh tìm cậu ấy chơi Vương Giả Vinh Diệu.
Hứa Phi gần đây luẩn quẩn trong lòng cạo tóc húi cua cũng tới.
Phương Tỉnh nhìn bảng xếp hạng của bạn tốt, nóng nảy: “Con mẹ nó, đồ ngốc Một Cân Tiền kia đã Vàng Vinh Diệu rồi.”
“Giang Tuy, chơi mấy ván nhanh lên, không thể để Một Cân Tiền vượt qua chúng ta. ”
Một Cân Tiền tên thật là Tiền Cẩn Dịch, nhà họ Tiền là hào môn duy nhất ở thành phố S có thể sánh ngang cùng nhà họ Giang, dựa theo lẽ thường mà nói, Giang Tuy và Tiền Cẩn Dịch cùng xuất thân từ hào môn, quan hệ hẳn là sẽ không quá kém. Nhưng mà Tiền Cẩn Dịch từ nhỏ đã thích so đo với Giang Tuy, so tới so lui, Tiền Cẩn Dịch đơn phương tuyên bố, cậu ta và Giang Tuy là đối thủ một mất một còn.
Đàn em Trác Ngạn của Tiền Cẩn Dịch cũng là ỷ vào cậu ta, hai ngày trước mới dám khiêu khích Giang Tuy như vậy.
Giang Tuy nhìn chỗ ngồi trống rỗng bên người, nhíu mày mở trò chơi ra.
Ba người bọn họ, sau khi tiến vào trò chơi, mãnh nam tóc húi cua Hứa Phi chọn Thái Văn Cơ, Phương Tỉnh chọn Lý Nguyên Phương.
Hai đồng đội bên ngoài, một người chọn Tiểu Kiều, một người A Cổ Đóa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Tuy dừng một chút, cậu ấy nhìn bốn vị anh hùng dễ thương trên màn hình.
Thái Văn Cơ mắt to ngập nước, lông mi vừa dày vừa dài, Lý Nguyên Phương tuy rằng là cậu bé trai, nhưng đôi mắt vừa to vừa tròn, Tiểu Kiều vẻ mặt vui mừng mở to đôi mắt vô tội vọng lại đây, A Cổ Đóa đôi mắt sáng như tuyết, bốn vị anh hùng đều đang tản ra mị lực đáng yêu về phía Giang Tuy.
Loại kỹ năng mắt to mị lực này, em gái cậu ấy vẫn thường thích dùng lúc muốn ăn.
Mỗi lần cậu ấy đều sẽ bị kỹ năng này muốn mạng, trong lòng mềm rối tinh rối mù.
Giang Tuy thở phào một hơi, người vẫn luôn chơi vị trí đường giữa như cậu ấy, lại chọn vị trí trợ thủ Trang Chu.
Trên màn hình, một người đàn ông tóc ngắn áo vàng nhắm hai mắt ngồi ở trên một con cá.
Giang Tuy rất vừa lòng.
Phương Tỉnh ngốc.
“Anh em, Hứa Phi chơi trợ thủ, cậu còn chọn anh hùng này làm gì! Anh hùng này không thể chơi vị trí đường giữa! Cậu muốn mọi người carry à!”
Giang Tuy: “Trang Chu hữu dụng.”
“Hữu dụng cái cây búa.”
Ngón trỏ tay trái của Giang Tuy gõ gõ lên cái bàn trống rỗng bên cạnh, nghiêm túc nói:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro