Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi
Chương 28
2024-11-01 21:39:55
Hiện giờ “Hoan Thanh” tiến vào trạng thái muốn đi ra thành phố S, mở chuỗi cửa hàng ở khắp cả nước, loại tập đoàn lớn như Tiền thị bảo cô ấy hỗ trợ, đương nhiên cô ấy phải giúp.
Giúp chính là một ân tình.
Nhân viên công tác giải thích bên tai cô ấy một phen.
Nói xong mọi việc, nhân viên công tác gật đầu với Kiền Cảnh, chỉ vào Lê Nguyên nói:
“Đây là nhà thiết kế của công ty chúng tôi.”
Lê Nguyên: “Mẫu gấu bông mà hai người muốn tìm không có trên thị trường.”
Kiền Cảnh nháy mắt sáng tỏ, trực tiếp hỏi: “Vậy ngài có thể thiết kế ra sao? Giá cả do ngài quyết định.”
Lê Nguyên cười cười, không nói chuyện.
Tuy “Hoan Thanh” không phải nhãn hiệu lớn cả nước, nhưng cũng là tập đoàn số một số hai ở thành phố S.
Không phải đơn hàng của người nào, cô ấy đều sẽ nhận.
Kiền Cảnh làm trợ lý của Giang Hàn Thanh nhiều năm, kỹ năng nhìn sắc mặt của người khác rất chuẩn, đương nhiên biết đối phương đang suy nghĩ cái gì.
Anh ấy hơi thẳng sống lưng, đạm thanh nói: “Vị này chính là con gái của Giang tiên sinh Giang Hàn Thanh.”
Nụ cười của Lê Nguyên nháy mắt cứng đờ.
Cô ấy đương nhiên biết Giang Hàn Thanh là ai.
Lê Nguyên lộ ra nụ cười ôn hòa: “Ba ngày sau ngài lại đây lấy là được.”
Kiền Cảnh gật đầu, nói với bé thỏ con bên cạnh: “Thu Thu, chúng ta có thể đi rồi.”
Thu Thu ngẩng đầu: “Hả?”
“Ba ngày sau mới có thể lại đây lấy gấu bông.”
“Vậy ngài còn có yêu cầu gì sao?” Lê Nguyên ở một bên hỏi.
Ánh mắt Kiền Cảnh giờ phút này dừng ở trên người Thu Thu vẻ mặt vui vẻ.
Lê Nguyên cũng nhìn theo ánh mắt anh ấy, thuận thế ngồi xổm xuống thân thiết hỏi:
“Thu Thu cũng chỉ muốn một con gấu bông lông trắng tròn tròn, trên đầu có cỏ bốn lá thôi sao?”
Thu Thu nghĩ nghĩ: “Gấu bông còn có mắt, miệng và mũi, còn có hai cái răng nhòn nhọn lộ ra bên ngoài.”
“Hàm răng nhòn nhọn? Răng nanh sao?”
Thu Thu không biết răng nanh là cái gì, cô bé chỉ nói theo tượng tượng của mình.
Chủ nhân rừng xanh Thu Thu cảm thấy hình tượng động vật của chính mình mới là đáng yêu nhất trên thế giới, hiện giờ gấu bông mà anh trai thích giống cô bé như vậy, Thu Thu nhịn không được muốn đưa bộ dáng cô bé cho rằng đẹp nhất cho anh trai.
Lê Nguyên biết được không lấy thêm được tin tức gì từ bé con, gật gật đầu, lại thấy trước khi đi bé con cứ nhìn gấu bông mèo trắng mãi lưu luyến không rời, nhẹ giọng nói: “Tặng gấu bông này cho em.”
Mèo trắng ngủ gật là bản giới hạn của năm nay.
Cửa hàng này chỉ có một con.
“Thật vậy chăng?”
“Đúng vậy, tặng cho Thu Thu.”
“Cảm ơn chị.” Thu Thu mi mắt cong cong, lúm đồng tiền lại mềm lại ngọt.
Tay thịt nhỏ của Thu Thu chậm rãi dịch về phía con gấu bông kia, thời điểm sắp đụng tới, có một bé trai hấp tấp chạy vào, đi dạo một vòng rồi vọt tới bên cạnh gấu bông mèo trắng.
Trong lúc nhất thời, một con gấu bông, hai cái tay thịt nhỏ đều duỗi về phía nó.
Sau khi Lê Nguyên thấy rõ cậu bé trai là ai lại nhíu mày lùi về phía sau, không dám nhúng tay vào chuyện này.
Cậu bé trai năm tuổi này là con trai út của nhà họ Tiền, bị người nhà cưng chiều đến kỳ cục, dần dần trưởng thành trở thành một tiểu bá vương không thua gì anh trai cậu bé.
Giúp chính là một ân tình.
Nhân viên công tác giải thích bên tai cô ấy một phen.
Nói xong mọi việc, nhân viên công tác gật đầu với Kiền Cảnh, chỉ vào Lê Nguyên nói:
“Đây là nhà thiết kế của công ty chúng tôi.”
Lê Nguyên: “Mẫu gấu bông mà hai người muốn tìm không có trên thị trường.”
Kiền Cảnh nháy mắt sáng tỏ, trực tiếp hỏi: “Vậy ngài có thể thiết kế ra sao? Giá cả do ngài quyết định.”
Lê Nguyên cười cười, không nói chuyện.
Tuy “Hoan Thanh” không phải nhãn hiệu lớn cả nước, nhưng cũng là tập đoàn số một số hai ở thành phố S.
Không phải đơn hàng của người nào, cô ấy đều sẽ nhận.
Kiền Cảnh làm trợ lý của Giang Hàn Thanh nhiều năm, kỹ năng nhìn sắc mặt của người khác rất chuẩn, đương nhiên biết đối phương đang suy nghĩ cái gì.
Anh ấy hơi thẳng sống lưng, đạm thanh nói: “Vị này chính là con gái của Giang tiên sinh Giang Hàn Thanh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nụ cười của Lê Nguyên nháy mắt cứng đờ.
Cô ấy đương nhiên biết Giang Hàn Thanh là ai.
Lê Nguyên lộ ra nụ cười ôn hòa: “Ba ngày sau ngài lại đây lấy là được.”
Kiền Cảnh gật đầu, nói với bé thỏ con bên cạnh: “Thu Thu, chúng ta có thể đi rồi.”
Thu Thu ngẩng đầu: “Hả?”
“Ba ngày sau mới có thể lại đây lấy gấu bông.”
“Vậy ngài còn có yêu cầu gì sao?” Lê Nguyên ở một bên hỏi.
Ánh mắt Kiền Cảnh giờ phút này dừng ở trên người Thu Thu vẻ mặt vui vẻ.
Lê Nguyên cũng nhìn theo ánh mắt anh ấy, thuận thế ngồi xổm xuống thân thiết hỏi:
“Thu Thu cũng chỉ muốn một con gấu bông lông trắng tròn tròn, trên đầu có cỏ bốn lá thôi sao?”
Thu Thu nghĩ nghĩ: “Gấu bông còn có mắt, miệng và mũi, còn có hai cái răng nhòn nhọn lộ ra bên ngoài.”
“Hàm răng nhòn nhọn? Răng nanh sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thu Thu không biết răng nanh là cái gì, cô bé chỉ nói theo tượng tượng của mình.
Chủ nhân rừng xanh Thu Thu cảm thấy hình tượng động vật của chính mình mới là đáng yêu nhất trên thế giới, hiện giờ gấu bông mà anh trai thích giống cô bé như vậy, Thu Thu nhịn không được muốn đưa bộ dáng cô bé cho rằng đẹp nhất cho anh trai.
Lê Nguyên biết được không lấy thêm được tin tức gì từ bé con, gật gật đầu, lại thấy trước khi đi bé con cứ nhìn gấu bông mèo trắng mãi lưu luyến không rời, nhẹ giọng nói: “Tặng gấu bông này cho em.”
Mèo trắng ngủ gật là bản giới hạn của năm nay.
Cửa hàng này chỉ có một con.
“Thật vậy chăng?”
“Đúng vậy, tặng cho Thu Thu.”
“Cảm ơn chị.” Thu Thu mi mắt cong cong, lúm đồng tiền lại mềm lại ngọt.
Tay thịt nhỏ của Thu Thu chậm rãi dịch về phía con gấu bông kia, thời điểm sắp đụng tới, có một bé trai hấp tấp chạy vào, đi dạo một vòng rồi vọt tới bên cạnh gấu bông mèo trắng.
Trong lúc nhất thời, một con gấu bông, hai cái tay thịt nhỏ đều duỗi về phía nó.
Sau khi Lê Nguyên thấy rõ cậu bé trai là ai lại nhíu mày lùi về phía sau, không dám nhúng tay vào chuyện này.
Cậu bé trai năm tuổi này là con trai út của nhà họ Tiền, bị người nhà cưng chiều đến kỳ cục, dần dần trưởng thành trở thành một tiểu bá vương không thua gì anh trai cậu bé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro