Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi
Chương 32
2024-11-01 21:39:55
Kiền Cảnh: “Người giám hộ lâm thời của Thu Thu.”
Tiền Cẩn Dịch có việc cầu người ta, ngữ khí tốt chút:
“Vậy tôi có thể mang Thu Thu đến trường học một chuyến không?”
Vì bảo đảm cậu ta không phải bọn buôn người lừa bán trẻ con gì đó, Tiền Cẩn Dịch bổ sung câu: “Anh cũng đi cùng đi.”
Kiền Cảnh: “Tùy ý.”
Dù sao đến lúc đó người mất mặt cũng không phải anh ấy.
Tiền Cẩn Dịch vừa lòng.
Tôn trọng hứa hẹn, đóng gói hết tất cả bốn kệ trưng bày gấu bông, Tiền Cẩn Dịch tính toán dẫn Thu Thu đến trường học.
Còn chưa đi hai bước, Tiền Tông chạy tới ôm đùi cậu ta khóc thật sự thê thảm.
“Anh, anh đã hứa là mua gấu bông cho em mà.”
Tiền Tông không thích gấu bông, nhưng mà mẹ cậu bé thích.
Hai ngày trước cậu bé không cẩn thận làm hỏng vòng cổ kim cương mà mẹ mới mua về, mẹ tức giận đến nỗi hung hăng đánh cậu bé một trận, không chỉ có như thế, mỗi bữa ăn từ thịt biến thành mỗi bữa đều là chay. Gần đây mỗi lần nhìn thấy cậu bé đều tức giận xuất hiện thêm vài nếp nhăn, khiến cho cậu bé chạy nhanh biến mất khỏi tầm mắt bà ấy.
Đã ba ngày rồi cậu bé không được ăn thịt, vốn dĩ Tiền Tông tính toán mua những gấu bông này về khiến mẹ vui vẻ, hiện giờ…
Sao lại đưa hết cho em gái mặc đồ thỏ con này vậy?
Tiền Tông tiếng khóc lớn hơn nữa.
Một cánh tay nhỏ đáp ở trên vai cậu bé.
Tiền Tông quay đầu lại.
Em gái thỏ con mũm mĩm chỉ chỉ gấu bông mèo trắng trong lòng ngực.
“Thu Thu muốn gấu bông mèo trắng này, những gấu bông bông khác đều cho anh.”
Tiếng khóc của Tiền Tông chợt ngăn.
“Thật vậy chăng?”
Hu hu hu vừa rồi cậu bé cướp gấu bông của em gái, nhưng mà em gái thỏ con này lại đưa hết gấu bông cho cậu bé.
Thu Thu gật đầu: “Ừm!”
“Hu hu hu, em gái thật tốt quá.” Tiền Tông vui mừng xoa xoa mắt, vừa định ôm chặt Thu Thu ——
Tiền Cẩn Dịch không chút khách khí mà xách cổ áo cậu bé lên, nhập diễn thật sự mau.
Cậu ta nghiêm trang mở miệng:
“Gọi ai là em gái hả, cô bé là em gái anh.”
Nói xong, có chút ghét bỏ xua tay:
“Chú Vương còn ở bên ngoài, em chạy nhanh về với chú Vương đi. Anh muốn dẫn em gái ngoan đến trường học.”
Chờ đến lúc Tiền Tông phản ứng lại, cậu bé chỉ có thể nhìn đến bóng dáng bóng dáng của anh trai và em gái thỏ con nho nhỏ.
Hu hu hu, em gái thỏ con.
Trong lòng Tiền Tông còn nhớ mãi không quên em gái thỏ con cho cậu bé gấu bông.
Chuyện thứ nhất sau khi về đến nhà chính là hỏi mẹ ——
“Mẹ, mẹ có thể sinh thêm nhãi ranh không?”
Động tác cắn hạt dưa của mẹ Tiền sửng sốt.
Một giây đồng hồ sau, nhớ tới cái vòng cổ kim cương bị đứt kia.
“Con còn không phải là nhãi ranh sao?!!”
Mẹ Tiền nổi giận đùng đùng giơ tay muốn đánh cậu bé để báo mối thù vòng cổ kim cương, nhưng lúc này, Tiền Tông oa một tiếng cảm động đến ôm mẹ một cái đầy cõi lòng.
Hu hu hu, không ngờ mẹ cậu bé lại cảm thấy như vậy, cậu bé cũng đáng yêu như em gái thỏ con!
“Mẹ, con thật sự rất yêu mẹ nha.”
Mẹ Tiền tay còn chưa đánh xuống:?
**
Sau khi Tiền Cẩn Dịch mang theo Thu Thu, Kiền Cảnh tới trường học, việc đầu tiên là sửa sang lại quần áo ở cửa.
Tiền Cẩn Dịch có việc cầu người ta, ngữ khí tốt chút:
“Vậy tôi có thể mang Thu Thu đến trường học một chuyến không?”
Vì bảo đảm cậu ta không phải bọn buôn người lừa bán trẻ con gì đó, Tiền Cẩn Dịch bổ sung câu: “Anh cũng đi cùng đi.”
Kiền Cảnh: “Tùy ý.”
Dù sao đến lúc đó người mất mặt cũng không phải anh ấy.
Tiền Cẩn Dịch vừa lòng.
Tôn trọng hứa hẹn, đóng gói hết tất cả bốn kệ trưng bày gấu bông, Tiền Cẩn Dịch tính toán dẫn Thu Thu đến trường học.
Còn chưa đi hai bước, Tiền Tông chạy tới ôm đùi cậu ta khóc thật sự thê thảm.
“Anh, anh đã hứa là mua gấu bông cho em mà.”
Tiền Tông không thích gấu bông, nhưng mà mẹ cậu bé thích.
Hai ngày trước cậu bé không cẩn thận làm hỏng vòng cổ kim cương mà mẹ mới mua về, mẹ tức giận đến nỗi hung hăng đánh cậu bé một trận, không chỉ có như thế, mỗi bữa ăn từ thịt biến thành mỗi bữa đều là chay. Gần đây mỗi lần nhìn thấy cậu bé đều tức giận xuất hiện thêm vài nếp nhăn, khiến cho cậu bé chạy nhanh biến mất khỏi tầm mắt bà ấy.
Đã ba ngày rồi cậu bé không được ăn thịt, vốn dĩ Tiền Tông tính toán mua những gấu bông này về khiến mẹ vui vẻ, hiện giờ…
Sao lại đưa hết cho em gái mặc đồ thỏ con này vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiền Tông tiếng khóc lớn hơn nữa.
Một cánh tay nhỏ đáp ở trên vai cậu bé.
Tiền Tông quay đầu lại.
Em gái thỏ con mũm mĩm chỉ chỉ gấu bông mèo trắng trong lòng ngực.
“Thu Thu muốn gấu bông mèo trắng này, những gấu bông bông khác đều cho anh.”
Tiếng khóc của Tiền Tông chợt ngăn.
“Thật vậy chăng?”
Hu hu hu vừa rồi cậu bé cướp gấu bông của em gái, nhưng mà em gái thỏ con này lại đưa hết gấu bông cho cậu bé.
Thu Thu gật đầu: “Ừm!”
“Hu hu hu, em gái thật tốt quá.” Tiền Tông vui mừng xoa xoa mắt, vừa định ôm chặt Thu Thu ——
Tiền Cẩn Dịch không chút khách khí mà xách cổ áo cậu bé lên, nhập diễn thật sự mau.
Cậu ta nghiêm trang mở miệng:
“Gọi ai là em gái hả, cô bé là em gái anh.”
Nói xong, có chút ghét bỏ xua tay:
“Chú Vương còn ở bên ngoài, em chạy nhanh về với chú Vương đi. Anh muốn dẫn em gái ngoan đến trường học.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ đến lúc Tiền Tông phản ứng lại, cậu bé chỉ có thể nhìn đến bóng dáng bóng dáng của anh trai và em gái thỏ con nho nhỏ.
Hu hu hu, em gái thỏ con.
Trong lòng Tiền Tông còn nhớ mãi không quên em gái thỏ con cho cậu bé gấu bông.
Chuyện thứ nhất sau khi về đến nhà chính là hỏi mẹ ——
“Mẹ, mẹ có thể sinh thêm nhãi ranh không?”
Động tác cắn hạt dưa của mẹ Tiền sửng sốt.
Một giây đồng hồ sau, nhớ tới cái vòng cổ kim cương bị đứt kia.
“Con còn không phải là nhãi ranh sao?!!”
Mẹ Tiền nổi giận đùng đùng giơ tay muốn đánh cậu bé để báo mối thù vòng cổ kim cương, nhưng lúc này, Tiền Tông oa một tiếng cảm động đến ôm mẹ một cái đầy cõi lòng.
Hu hu hu, không ngờ mẹ cậu bé lại cảm thấy như vậy, cậu bé cũng đáng yêu như em gái thỏ con!
“Mẹ, con thật sự rất yêu mẹ nha.”
Mẹ Tiền tay còn chưa đánh xuống:?
**
Sau khi Tiền Cẩn Dịch mang theo Thu Thu, Kiền Cảnh tới trường học, việc đầu tiên là sửa sang lại quần áo ở cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro