Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi

Chương 40

2024-11-01 21:39:55

Anh ấy cho cô bé nhiều đồ ăn vặt như vậy, có thể bổ sung thật nhiều linh khí nha ~

Vì báo đáp anh ấy, Giang Thu Thu tốn một chút linh khí vì anh ấy cũng không sao.

Giang Thu Thu duỗi nắm tay nhỏ thịt mum múp đến trước mặt Tiền Cẩn Dịch, hung dữ nói:

“Nắm tay nhỏ của Thu Thu là nắm tay nhỏ có linh khí. đồ trứng thối là ai nha, Thu Thu giúp anh một quyền đánh bay bay ~”

Tiền Cẩn Dịch ho nhẹ hai tiếng.

“Thu Thu, trước kia chỉ là hiểu lầm... Anh trai, anh trai em là người tốt, anh cũng là người tốt.”

Thuận tay mở gói kẹo bông gòn ra.

Giang Thu Thu là cục bột nhỏ rất dễ dỗ dành, có ăn cái gì đều đã quên.

Trong túi thực phẩm có tất cả các loại màu sắc và hình dạng, Thu Thu cầm một cái kẹo bông gòn hình dạng dâu tây, vừa định đút cho chính mình ——

Bên tai vang lên thanh âm chất vấn không nóng không lạnh của Giang Tuy:

“Giang Thu Thu, hôm nay em đã ăn bao nhiêu đồ ăn vặt rồi?”

Thu Thu nhút nhát buông móng vuốt thịt nhỏ, hai cánh tay nhỏ cuộn bên nhau, cúi đầu nãi thanh nãi khí bắt đầu ngâm nga:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Một bịch kẹo, ba cái cánh gà chiên Coca, bốn cái sủi cảo tôm lớn...”

“Hết rồi?”

Thu Thu nhút nhát nhìn Giang Tuy một cái, cúi đầu giống cái tiểu túng bao.

“Còn có... Còn có một quả chuối, bảy trái dâu tây, nửa quả đào đào, thật nhiều cái áo áo lợi...”

Tiền Cẩn Dịch nghe được đầy đầu dấu chấm hỏi.

Cậu ta chưa nghe nói qua áo áo lợi.

“Em gái, áo áo lợi là gì?”

Thu Thu nghiêng đầu nghiêm túc nói: “Áo áo lợi chính là áo áo lợi.”

Giang Tuy sửa đúng cô bé: “Thu Thu, là Oreo.”

“À ~, anh Tiền, em nói sai rồi, là áo lợi lợi.”

Giang Tuy nhíu mày: “Không đúng, là Oreo.”

Thu Thu: “Áo lợi áo?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giang Tuy buông bút, quay đầu đỡ bả vai Thu Thu, gằn từng chữ: “Thu Thu, Oreo là bánh quy, không phải áo áo lợi hay áo lợi áo hay là áo lợi lợi.”

Áo đến cuối cùng, Giang Tuy nói từ này có chút nói lắp luôn.

Đầu nhỏ của Thu Thu giống như bị virus cao cấp xâm lấn, bên tai xoay quanh đều là “Oreo, áo áo lợi, áo áo áo, áo lợi lợi”, khuôn mặt thịt mum múp treo đầy dấu chấm hỏi.

Tiền Cẩn Dịch: “Còn không phải là tên của một cái bánh quy sao, đừng nghiêm túc như vậy chứ. Thu Thu, anh đã biết, gọi là Oreo đúng hay không?”

Thu Thu quay đầu, nặng nề gật đầu.

“Dạ! Gọi là Oreo.”

Tiền Cẩn Dịch khoe khoang mà triều Giang Tuy nâng nâng cằm.

Giang Tuy mặc kệ cậu ta, đem đề tài chuyển dời đến đồ ăn, đứng lên quét mắt nhìn toàn thể học sinh lớp 11/7 đang đùa giỡn, cao giọng hỏi: “Chuối, Oreo, kẹo, là ai đút cho Thu Thu?”

Trong nháy mắt, phòng học ồn ào lặng ngắt như tờ, đám người đùa giỡn giữa giờ nghỉ vèo vèo vèo về tới trên chỗ ngồi, cầm lấy bút nghiêm túc làm bài tập, làm bộ “Tôi đang học tập, ai cũng đừng quấy rầy tôi”.

Giang Tuy nghiêm túc nói: “Thu Thu còn nhỏ, không thể ăn nhiều đồ vật như vậy. Tôi biết mọi người đều rất thích cô bé, Thu Thu cũng rất vui vẻ, nhưng cô bé vẫn là đứa trẻ 4 tuổi. Trái cây, đồ ăn vặt, kẹo đều không thể ăn quá nhiều.”

Trong phòng học vẫn an tĩnh như cũ.

Ba giây sau, mọi người cùng kêu lên:

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi

Số ký tự: 0