Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi
Chương 42
2024-11-01 21:39:55
Xem Thu Thu vẽ không ít vòng tròn, Tiền Cẩn Dịch ôm tâm tư lôi kéo làm quen với Thu Thu, hỏi:
“Thu Thu, em vẽ cái gì vậy?”
Thu Thu cúi đầu, tập trung vẽ những vòng tròn:
“Là Áo Áo Lợi nha.”
Tiền Cẩn Dịch: ?
Áo. Áo. Lợi?
Em gái à, không phải lúc nãy em không hiểu gì sao!
“Sau khi mẹ đánh ba và anh trai xong, mẹ sẽ ôm Thu Thu ăn Áo Áo Lợi.”
Giang Tuy: . . .
**
Khi tan học, Giang Hàn Thanh vẫn đứng ở cửa để đón Thu Thu về nhà như mọi ngày.
Sau khi nhìn thấy Giang Tuy, ông ấy nói một cách nghiêm túc: “Con cũng về nhà luôn đi. Ông bà ngoại đến rồi.”
Thu Thu đang nằm trong lòng của cha và mơ về việc ‘sau khi mẹ tỉnh lại sẽ đánh ba ba và anh trai một trận’, ngay lập tức tỉnh táo lại: “Ba ba, ông ngoại và bà ngoại là cha mẹ của mẹ đúng không?”
Ba ba đã nói một cách đại khái với cô bé về điều này.
Giang Hàn Thanh gật đầu.
Cô bé được bế cảm thấy vui vẻ, đung đưa đôi chân ngắn.
Giấc mơ của cô bé sắp thành hiện thực rồi.
Mẹ không giúp cô bé đánh ba ba và anh trai, vậy là cha mẹ của mẹ đã đến để giúp đỡ.
**
Thu Thu đang chờ bên ngoài phòng làm việc, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa không được đóng chặt, nhìn vào bên trong từ khe cửa —— Anh trai đang vô cùng tức giận.
Ba ba cũng siết chặt nắm đấm, dáng vẻ cũng cực kỳ không vui.
“Hàn Thanh, nếu như con nuôi dạy Giang Tuy và Giang Thu Thu tốt hơn một chút, mẹ cũng sẽ không đưa ra yêu cầu này. Một đứa trẻ mới bốn tuổi lại chạy theo Giang Tuy đến trường học để chơi, chuyện này có phù hợp hay không? Nơi Giang Tuy ở là trường mẫu giáo sao?”
Giang Hàn Thanh kiềm chế cơn giận, bình tĩnh nói: “Thưa mẹ, Thu Thu vừa về nhà. Con muốn để cho con bé ở bên cạnh Giang Tuy nhiều một chút, bây giờ con bé không cần phải đi mẫu giáo, điều hiện tại con bé cần là có người nhà bầu bạn chứ không phải là trường mẫu giáo.”
Thu Thu yêu dấu của ông ấy đã phải ở cô nhi viện tận bốn năm, ở đó có rất nhiều người bạn nhiều lứa tuổi.
Điều duy nhất không có, chính là người nhà.
Giang Tuy đứng bên cạnh, sửng sốt tại chỗ.
Rất nhiều lần, ba của cậu ấy có thể đưa Thu Thu đến công ty, không gian ở đó rộng rãi hơn, có nhiều chỗ cho Thu Thu chơi, còn có thể làm bạn với em ấy, cũng không cần phải mỗi tối tan làm lại chạy đến trường học đón Thu Thu.
Trước đây Giang Tuy không nghĩ ra lý do, không ngờ lại là như thế này.
Sự chua xót và ngọt ngào đan xen trong lòng cậu ấy, như thể có một số điều mà cậu ấy từng kiên định tin tưởng đã bị lật đổ.
Bà Kỷ cười: “Chuyện của Thu Thu tạm thời không bàn tới, con đã dạy dỗ Giang Tuy thành cái dạng gì rồi? Nghe nói lần nào cũng là hạng nhất từ dưới đếm lên, so với Kỷ Lâm…“
“Đủ rồi, mẹ.” Giang Hàn Thanh ngay lập tức ngắt lời bà Kỷ.
Bà Kỷ cũng nhận ra việc so sánh hai đứa trẻ là không hợp lý, khẽ ho một tiếng rồi nói:
“Giữa Giang Thu Thu và Giang Tuy, con chọn một đứa để lại, mẹ và cha con sẽ mang đứa còn lại về nuôi dạy.”
Đứng ở cửa phòng làm việc, Thu Thu ngẩn người trong vài giây, trong chiếc đầu nhỏ bé không biết ông bà ngoại đến đây để làm gì.
“Thu Thu, em vẽ cái gì vậy?”
Thu Thu cúi đầu, tập trung vẽ những vòng tròn:
“Là Áo Áo Lợi nha.”
Tiền Cẩn Dịch: ?
Áo. Áo. Lợi?
Em gái à, không phải lúc nãy em không hiểu gì sao!
“Sau khi mẹ đánh ba và anh trai xong, mẹ sẽ ôm Thu Thu ăn Áo Áo Lợi.”
Giang Tuy: . . .
**
Khi tan học, Giang Hàn Thanh vẫn đứng ở cửa để đón Thu Thu về nhà như mọi ngày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi nhìn thấy Giang Tuy, ông ấy nói một cách nghiêm túc: “Con cũng về nhà luôn đi. Ông bà ngoại đến rồi.”
Thu Thu đang nằm trong lòng của cha và mơ về việc ‘sau khi mẹ tỉnh lại sẽ đánh ba ba và anh trai một trận’, ngay lập tức tỉnh táo lại: “Ba ba, ông ngoại và bà ngoại là cha mẹ của mẹ đúng không?”
Ba ba đã nói một cách đại khái với cô bé về điều này.
Giang Hàn Thanh gật đầu.
Cô bé được bế cảm thấy vui vẻ, đung đưa đôi chân ngắn.
Giấc mơ của cô bé sắp thành hiện thực rồi.
Mẹ không giúp cô bé đánh ba ba và anh trai, vậy là cha mẹ của mẹ đã đến để giúp đỡ.
**
Thu Thu đang chờ bên ngoài phòng làm việc, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa không được đóng chặt, nhìn vào bên trong từ khe cửa —— Anh trai đang vô cùng tức giận.
Ba ba cũng siết chặt nắm đấm, dáng vẻ cũng cực kỳ không vui.
“Hàn Thanh, nếu như con nuôi dạy Giang Tuy và Giang Thu Thu tốt hơn một chút, mẹ cũng sẽ không đưa ra yêu cầu này. Một đứa trẻ mới bốn tuổi lại chạy theo Giang Tuy đến trường học để chơi, chuyện này có phù hợp hay không? Nơi Giang Tuy ở là trường mẫu giáo sao?”
Giang Hàn Thanh kiềm chế cơn giận, bình tĩnh nói: “Thưa mẹ, Thu Thu vừa về nhà. Con muốn để cho con bé ở bên cạnh Giang Tuy nhiều một chút, bây giờ con bé không cần phải đi mẫu giáo, điều hiện tại con bé cần là có người nhà bầu bạn chứ không phải là trường mẫu giáo.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thu Thu yêu dấu của ông ấy đã phải ở cô nhi viện tận bốn năm, ở đó có rất nhiều người bạn nhiều lứa tuổi.
Điều duy nhất không có, chính là người nhà.
Giang Tuy đứng bên cạnh, sửng sốt tại chỗ.
Rất nhiều lần, ba của cậu ấy có thể đưa Thu Thu đến công ty, không gian ở đó rộng rãi hơn, có nhiều chỗ cho Thu Thu chơi, còn có thể làm bạn với em ấy, cũng không cần phải mỗi tối tan làm lại chạy đến trường học đón Thu Thu.
Trước đây Giang Tuy không nghĩ ra lý do, không ngờ lại là như thế này.
Sự chua xót và ngọt ngào đan xen trong lòng cậu ấy, như thể có một số điều mà cậu ấy từng kiên định tin tưởng đã bị lật đổ.
Bà Kỷ cười: “Chuyện của Thu Thu tạm thời không bàn tới, con đã dạy dỗ Giang Tuy thành cái dạng gì rồi? Nghe nói lần nào cũng là hạng nhất từ dưới đếm lên, so với Kỷ Lâm…“
“Đủ rồi, mẹ.” Giang Hàn Thanh ngay lập tức ngắt lời bà Kỷ.
Bà Kỷ cũng nhận ra việc so sánh hai đứa trẻ là không hợp lý, khẽ ho một tiếng rồi nói:
“Giữa Giang Thu Thu và Giang Tuy, con chọn một đứa để lại, mẹ và cha con sẽ mang đứa còn lại về nuôi dạy.”
Đứng ở cửa phòng làm việc, Thu Thu ngẩn người trong vài giây, trong chiếc đầu nhỏ bé không biết ông bà ngoại đến đây để làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro