Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi

Chương 43

2024-11-01 21:39:55

Giang Hàn Thanh thở dài một hơi: “Ba, mẹ, không được đâu. Những chuyện khác, ba mẹ cứ nói tự nhiên.”

Ông Kỷ vẫn luôn im lặng nhẹ nhàng nói: “Hàn Thanh, con còn nhớ tại sao Kỷ Mính lại ở bệnh viện không?”

Giang Tuy cứng người, nói: “Ông ngoại, tại sao mỗi lần đưa ra yêu cầu với ba của con, ông ngoại đều phải nhắc đến chuyện này vậy.”

Cha của cậu ấy đã bù đắp quá nhiều cho nhà họ Kỷ rồi.

Nhẫn nhịn trong kinh doanh, thường xuyên thăm nom vào các dịp lễ.

Mẹ không có ở đây, không ai trong bọn họ vui vẻ. Cha của cậu ấy tìm kiếm mất bốn năm mới có thể đưa được Thu Thu trở về, trong hai năm mẹ không có ở đây, cũng chỉ có ông ấy âm thầm kiên trì, ngay cả bản thân cậu ấy cũng không tin rằng em gái còn có ngày trở về.

Ông Kỷ vỗ vai Giang Hàn Thanh: “Ba và mẹ con muốn đưa một đứa trẻ đi không phải là muốn cướp con của con. Bây giờ con chỉ đủ sức lực để chăm sóc tốt cho một đứa trẻ, điều này cũng là vì lợi ích của bọn trẻ.”

Cuối cùng Giang Thu Thu cũng hiểu được lý do tại sao ông bà ngoại đến đây.

Bọn họ không phải là đến để đánh anh trai và ba ba, mà là tới cướp anh trai đi.

Thu Thu sững sờ nhìn anh hai.

Bỗng nhiên, cửa mở ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông Kỷ đi ra, nhìn thấy Thu Thu thì cúi người xuống xoa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô bé.

Chưa kịp chạm vào, ông cụ đã nghe thấy Giang Thu Thu hỏi một cách nghiêm túc:

“Ông ngoại, tại sao ông ngoại lại muốn cướp anh trai đi vậy?”

Ông Kỳ khựng lại một chút.

“Ông ngoại không cướp anh trai của con.”

Thu Thu lắc đầu không tin, nước mắt dâng lên, cô bé ngẩng đầu lên, hỏi lại một lần nữa:

“Ông ngoại, tại sao ông ngoại lại muốn cướp anh trai đi vậy? Ông ngoại không có anh trai à?”

Ông Kỷ còn chưa kịp trả lời, Thu Thu ngước mắt, giọng nói non nớt run rẩy:

“Nhưng mà, nếu ông ngoại không có anh trai thì cũng không thể cướp anh trai của Thu Thu được.”

Nói đến đây, dường như không thể nhịn được tất cả nỗi ấm ức nữa, nước mắt cô bé rơi lã chã.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Thu Thu phải khó khăn lắm mới có thể tìm được ba ba và anh trai.”

Ông Kỷ đỡ trán, nói một cách bất đắc dĩ: “Ông ngoại không cần phải có anh trai.”

Thu Thu ngẩng đầu, bàn tay nhỏ lau nước mắt nơi khóe mặt một cách qua loa, nín khóc mỉm cười: “Vậy là ông ngoại không tranh giành anh trai với con nữa đúng không?”

“Ông ngoại không tranh giành với con, ông ngoại chỉ dùng cách thức hợp lý để mang cháu trai của ông ngoại đi mà thôi.”

Thu Thu đã khóc đến mức không còn tỉnh táo, mơ màng nghe thấy ông ngoại nói rằng sẽ đưa cháu trai đi, vừa khóc vừa nói theo:

“Vậy là…Vậy là ông ngoại muốn tranh giành cháu trai với con à?”

Ông Kỷ: “Không phải tranh giành cháu trai với con, mà tranh giành cháu trai của ông với con.”

Thu Thu chỉ tay vào ông cụ, lên án: “Ông ngoại, ông vẫn muốn tranh giành cháu trai với Thu Thu hu hu hu.”

Giang Tuy vốn đã bị tiếng khóc của Thu Thu làm cho đau lòng muốn chết rồi, sau khi nghe thấy câu này thì cậu ấy vừa muốn khóc lại vừa cảm thấy buồn cười.

Ông Kỷ bị cô bé làm cho rối trí.

Bà Kỷ tiến lên trước, nhẹ giọng nói: “Đó không phải là cháu trai của con, mà là anh trai của con. Người mà ông bà muốn tranh giành là anh trai của con.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi

Số ký tự: 0