Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi

Chương 44

2024-11-01 21:39:55

Bà Kỷ nói xong thì phát hiện ra…Hình như có cái gì đó không đúng.

Thu Thu lau nước mắt, giọng nói non nớt vừa ngọt ngào vừa nghiêm túc, còn mang theo giọng mũi:

“Hai người chính là đến tranh giành anh trai của con, chính bà đã nói rồi kìa hu hu hu.”

Khóe mắt Giang Hàn Thanh ửng đỏ, ông ấy vỗ vai Giang Tuy ra hiệu cậu ấy bế Thu Thu đi.

Cách một khoảng khá xa, ông Kỷ và bà Kỷ vẫn có thể nghe thấy câu nói ấm ức kia của Thu Thu: “Anh trai, bọn họ muốn tranh giành anh với em. Hu hu hu.”

. . .

Giang Hàn Thanh: “Thu Thu không thể rời xa Giang Tuy.”

“Vì không thể rời xa nên con quyết định không quan tâm đến tương lai của Giang Tuy sao?”

Giang Hàn Thanh cau mày: “Giang Tuy học tập không tốt, không có nghĩa là những thứ khác cũng không tốt.”

“Điểm số là điều quan trọng nhất đối với học sinh, nếu thằng bé ở đây thì ngay cả những điều cơ bản nhất cũng không thể đảm bảo được, sau này nhà họ Giang của con còn có thể giao cho ai đây?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nếu sau này không có ai tiếp quản nhà họ Giang thì …“

Câu nói về việc giao cho thế hệ cháu chắt hoặc là trực tiếp đưa hết cho nhà họ Kỷ chưa kịp thốt ra, Giang Hàn Thanh đã bị Giang Tuy ngắt lời.

“Vậy là, bà ngoại, chỉ cần điểm số của con tốt lên, thì ông bà sẽ không bận tâm đến chuyện con và Thu Thu sống ở đâu, đúng không?”

Ông Kỷ lạnh mặt: “Nếu ở đây thì điểm số của con không thể tốt lên được.”

Giang Tuy: “Nếu như lần này con thi cuối kỳ tốt thì sao?”

“Chỉ cần lần này con thi vào top 100 toàn khối, ông bà sẽ không yêu cầu gì với các con nữa.” Bà Kỷ nói.

Học sinh giỏi trong trường trung học số 1 có rất nhiều, top 100 toàn khối là trình độ được ưu tiên hàng đầu.

Từ trung học cơ sở đến giờ, điểm số của Giang Tuy chưa bao giờ đạt yêu cầu, chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, muốn có sự tiến bộ vượt bậc trong một tháng này, cho dù có ăn linh đan của thần tiên cũng khó.

Vốn dĩ, ông Kỳ và bà Kỷ dựa vào lý do Giang Tuy học tập không tốt để đưa Giang Tuy hoặc là Giang Thu Thu đi. Bây giờ hứa hẹn với Giang Tuy điều này, một phần là để cho bọn họ có một tháng để chào tạm biệt nhau, một phần là để có lý do hợp lý cho sau này.

Tránh cho trông có vẻ quá vô tình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đợi đến khi ông bà ngoại đi rồi, Giang Hàn Thanh hỏi:

“Con có thể thi vào top 100 không?”

Giang Tuy thành thật lắc đầu.

Nhưng chỉ cần cậu ấy học hành chăm chỉ, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì, đúng không?

Ngày hôm sau, cậu ấy kể chuyện này cho Phương Tỉnh, Hứa Phi và Lục Phóng, sau đó cả ba người đều nhìn cậu ấy bằng ánh mắt ‘cậu thật ngu ngốc’.

Một lát sau, Tiền Cẩn Dịch cũng biết chuyện.

Cậu ấy không quan tâm đến Giang Tuy, nhưng Giang Thu Thu và Giang Tuy đi cùng nhau cơ mà! Nếu như Giang Tuy đi rồi, vậy thì chắc chắn Thu Thu sẽ không quay lại trường nữa.

Cậu ấy vừa nhẹ nhàng cầm trứng gà lăn đôi mắt sưng húp của Thu Thu, vừa đưa ra một ý kiến cho Giang Tuy.

“Cậu biết Tống Đường, học sinh xuất sắc đứng đầu toàn trường chứ?”

Hứa Phi, Phương Tỉnh, Lục Phóng liên tục gật đầu: “Nổi tiếng khắp nơi. Nghe nói bạn cùng bàn của cậu ấy là một học sinh kém, xếp hạng nhất từ dưới đếm lên, nhưng sau khi được cậu ấy phụ đạo, bây giờ đã vào top 50 rồi, phương pháp học tập của cậu ấy rất đặc biệt.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi

Số ký tự: 0