Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi

Chương 48

2024-11-01 21:39:55

Vì hạnh phúc của Thu Thu, cậu ấy nhất định phải cướp Thu Thu về!

Lục Phóng mở một hộp dâu tây đã rửa sạch cho cô bé.

Giang Tuy không nghĩ ngợi gì đã lấy hộp dâu tây đó đi: “Không được…Phương Tỉnh, cậu buông ra.”

Phương Tỉnh không sợ hãi gì, giữ chặt hai cánh tay của Giang Tuy từ phía sau, Lục Phóng nhân cơ hội này vội vàng đặt hộp dâu tây trước mặt Thu Thu.

“Thu Thu ngoan, ở nhà không có gì ăn đúng không? Nếu em thích ăn thì cứ ăn đi, nhưng mà ăn hết chỗ này rồi thì không được ăn nữa.”

“Không được đâu, ưm. . .”

Tiền Cẩn Dịch dùng một tay bịt miệng Giang Tuy: “Thu Thu ăn đi, không cần để ý đến anh trai của em.”

Giang Tuy: ? ?

Thu Thu ngạc nhiên chớp mắt mấy cái.

Được rồi, cô bé vẫn nên ăn thôi o (* ̄︶ ̄* )o

Haiz, cô bé cũng chỉ là tích góp linh khí vì anh hai thôi, nhưng mà —— Dâu tây này rất ngọt rất ngọt luôn!

**

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Buổi chiều có tiết thể dục, Giang Tuy cần phải học hành chăm chỉ ở trong lớp, cậu ấy để cho hai người Lục Phóng và Hứa Phi dẫn Thu Thu ra ngoài phơi nắng.

Mỗi ngày Thu Thu đều ở trong phòng học với cậu ấy, điều này không tốt cho việc phát huy tính cách hoạt bát của trẻ con.

Lục Phóng là đại biểu của môn thể dục, cũng là người có thành tích tốt nhất trong bốn người.

Thành tích nằm ở mức trung bình trong lớp học.

Trong tiết thể dục, một nhóm nam sinh chơi bóng rổ, Thu Thu ngồi trên ghế đá tắm nắng, đung đưa đôi chân ngắn ngủn của mình.

Cô bé vui vẻ lắc lư cái đầu nhỏ, nếu như cô bé vẫn còn dáng vẻ lúc ở trong rừng rậm, thì lúc này cọng cỏ bốn lá trên đỉnh đầu cũng sẽ lắc lư một cách vui vẻ.

Hứa Phi đứng bên cạnh chăm sóc cho cô bé.

Trên sân tập người đến người đi, khắp nơi đều tràn ngập tiếng cười và tiếng bước chân của học sinh.

Thỉnh thoảng còn có tiếng đập nhẹ vang lên từ xa.

Thu Thu cau mày, khuôn mặt nhỏ như cái bánh bao vô cùng nghiêm túc.

Có lẽ là vì cô bé là người giữ gìn hòa bình cho khu rừng nên trước đây Thu Thu cực kỳ nhạy cảm với âm thanh đánh nhau của những con vật trong khu rừng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lần này, âm thanh mà cô bé nghe thấy cũng tương tự như vậy.

Thu Thu leo xuống ghế đá, chạy nhanh về phía khu rừng nhỏ bên cạnh sân tập.

Hứa Phi khó hiểu đi theo bên cạnh Thu Thu, không biết Thu Thu muốn làm cái gì.

Phía sau bọn họ là Lục Phóng vừa phát hiện ra Thu Thu vội vàng chạy đi, cũng bỏ bóng xuống để đuổi theo.

**

Ở khu vực gần hồ nhất trong khu rừng nhỏ, có ba học sinh mặc đồng phục vây quanh một người, một người trong số đó dùng tay đẩy mạnh vào người kia.

“Này, không phải chỉ là sao chép bài kiểm tra nhỏ thôi sao? Sao lại thích đi mách lẻo vậy hả?”

“Gian lận là không đúng.” Người ở trung tâm lên tiếng, giọng điệu rất bình thản.

Người nọ vừa dứt lời, một cú đấm đã giáng vào bụng người nọ.

“Hít…” Người nọ đau đớn ngã xuống đất.

Hứa Phi và Lục Phóng ngay lập tức che mắt và tai của Thu Thu lại, không thể để cho trẻ nhỏ nhìn thấy cảnh tượng như vậy được.

Lục Phóng che hai mắt Thu Thu lại, lớn tiếng nói: “Dừng tay, giáo viên sắp đến rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi

Số ký tự: 0