Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi

Chương 49

2024-11-01 21:39:55

“Mấy người là ai? Sao lại thích nhiều chuyện như vậy? Mau dẫn nhóc con về nhà đi.”

Giọng nói có chút chế nhạo khiến cho Thu Thu cảm thấy cực kỳ không vui, cô bé cố gắng thoát khỏi hai đôi tay đang che mắt và tai của mình, chạy lên phía trước.

Thu Thu ngẩng cao đầu, giơ nắm đấm nhỏ lên, nói một cách đầy khí thế với giọng nói non nớt:

“Không được đánh người khác, nếu bạn đánh người khác, thần sẽ đánh bạn.”

Ngày xưa, trong rừng ít khi xảy ra chuyện đánh nhau, mỗi khi có đánh nhau, Thu Thu sẽ nghiêm mặt nói với hổ và sư tử rằng nếu các bạn còn tiếp tục đánh nhau thì thần sẽ trừng phạt các bạn đó nha.

Sau đó, chỉ trong một cái chớp mắt, hổ và sư tử đã biến mất ở nơi rất xa.

Lời đe dọa của Thu Thu rất có hiệu quả đối với động vật, bởi vì những con vật đều biết cô bé là thần, nhưng đối với ba học sinh đang đứng trước mặt này… Bọn họ chỉ cười thôi.

“Bạn nhỏ à, về nhà nói với cha mẹ em rằng đừng xem quá nhiều phim hoạt hình như vậy, đầu óc sẽ bị ngu đấy.”

Lục Phóng: “Cậu…Cậu nói ai ngu đấy hả?”

“Kẻ nào nói có thần thì thì kẻ đó là đồ ngu.”

Người cao lớn nhất trong nhóm cười khẽ, cúi người đưa tay ra chuẩn bị tát vào mặt Thu Thu. Khoảnh khắc bàn tay sắp chạm vào mặt Thu Thu, Lục Phóng chạy lên theo bản năng và dùng tay chắn trước mặt Thu Thu. Trong lúc hoảng loạn, cậu ấy không phát hiện ra rằng —— Thu Thu đã giơ quả đấm nhỏ lên.

Chỉ trong một khoảnh khắc, cái người cao lớn nhất kia bị đánh một cái, nặng nề ngã ‘uỵch’ một tiếng xuống đất…

Lục Phóng sững sờ tại chỗ.

Hai người còn lại cũng sững sờ tại chỗ.

Khi bọn họ phản ứng lại, hai người còn lại đã vội vàng kéo người to lớn nhất kia bỏ chạy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Phóng chết sững tại chỗ giống như một cây cột bằng đá, một lúc lâu sau, cậu ấy sờ vào nắm đấm của bản thân trong trạng thái không thể tin nổi, vui mừng ôm lấy Hứa Phi rồi nói:

“! ! ! Cậu có nhìn thấy không? Có nhìn thấy không? Người anh em, tớ có công lực phi phàm đấy! ! !”

“Người anh em, cậu nói xem tớ có nên đi học võ thuật cao cường không?”

Khi Lục Phóng còn đang ngạc nhiên, Thu Thu đã lén lút thu nắm đấm nhỏ của mình lại rồi vội vàng chạy đến trước mặt người bị đánh kia, nhìn chăm chú vào đỉnh đầu của người nọ.

Người nọ ôm bụng, đứng dậy một cách khó khăn, sau khi đứng dậy được thì nói một tiếng cảm ơn với bọn họ.

Hứa Phi: “Bạn học, có cần tôi đưa cậu đến phòng y tế không?”

Một lúc lâu sau, không ai trả lời cậu ấy..

Đến khi người nọ đi xa, Lục Phóng không nhịn được lên tiếng phàn nàn:

“Trả lời người khác là phép lịch sự cơ bản, người này có tính cách tệ như vậy, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ rất khó khăn.”

Cậu ấy vỗ vai Hứa Phi, thở dài nói: “Người tốt như chúng ta chắc chắn sẽ sống tốt hơn cậu ta rất nhiều.”

Sau khi nghe thấy, Thu Thu nghiêm túc lắc đầu. Giọng nói non nớt nhưng rất nghiêm khắc: “Sau này anh ấy sẽ sống rất tốt, thậm chí còn cực kỳ tốt nữa kìa, tốt hơn các anh rất nhiều luôn.”

Lục Phóng và Hứa Phi: ?

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô bé còn cảm thấy chưa đủ: “Tốt hơn nhiều nhiều lắm, nhiều lắm, nhiều lắm, nhiều lắm, nhiều lắm, nhiều lắm. Dù sao thì, còn phải có rất nhiều cái ‘nhiều lắm’ nữa.”

Lục Phóng và Hứa Phi: . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi

Số ký tự: 0