Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi

Chương 50

2024-11-01 21:39:55

Thu Thu gãi cái đầu nhỏ, vẻ mặt ngây thơ.

Trên đầu người nọ có ánh sáng vàng do thần ban tặng, là ánh sáng vàng của sự lương thiện cực điểm.

Sau khi tiết thể dục kết thúc, Lục Phóng đi trả bóng rổ.

Thu Thu đi theo Hứa Phi chạy về phòng học, Phương Tỉnh và anh hai đều không có ở đó.

Hứa Phi bị bạn cùng bàn gọi đi nhà vệ sinh, Thu Thu nhìn thấy các anh trai không có ở đây, nên đã lấy một cái bánh quy Áo Áo Lợi vị dâu tây từ trong ngăn kéo ra, vội vàng chui vào trong giường trứng, thậm chí còn quên luôn cả việc cởi giày.

Đôi tay nhỏ đóng cửa của giường trứng lại, bên trái có một cái cửa sổ bằng lưới mỏng để thông gió, anh hai không thể nhìn thấy.

Thu Thu dùng linh khí để mở gói bánh, dựa lưng vào vỏ trứng, ăn từng miếng nhỏ phần kem dâu tây ở chính giữa.

Đôi chân nhỏ mang giày đong đưa sang trái phải một cách nhịp nhàng, trông rất thoải mái.

Ăn uống trong vỏ trứng mang lại cảm giác cực kỳ an toàn nha! Trong khoảnh khắc này, Thu Thu đã yêu thích cái vỏ trứng này.

*

Khi Giang Tuy và Phương Tỉnh trở về với cuốn sách bài tập, Lục Phóng và Hứa Phi vẫn chưa trở về.

Tiền Cẩn Dịch đi theo sau hai người bọn họ.

“Các cậu đi đâu vậy? Thu Thu đâu?”

Đang ngồi trong giường trứng ăn bánh quy, Thu Thu nghe thấy tên của mình, khi cô bé vội vàng lau mảnh vụn của bánh quy dính trên khóe miệng rồi chuẩn bị chui ra thì nghe thấy giọng nói của Phương Tỉnh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Thu Thu đi theo Lục Phóng và Hứa Phi tham gia tiết thể dục, có lẽ bây giờ vẫn còn chơi ở bên ngoài. Lúc nãy, tớ và Giang Tuy đã đến phòng làm việc để hỏi giáo viên một số câu hỏi.”

Thu Thu chần chờ nhìn vào miếng bánh quy vẫn chưa ăn hết ở trên tay.

Thôi được rồi, cô bé vẫn nên tiếp tục ăn bánh quy để tích góp linh khí thì hơn. Ăn xong rồi sẽ đi tìm anh hai.

Há miệng thật to, Thu Thu nuốt xuống một miếng bánh quy lớn, hai má phúng phính dính rất nhiều vụn bánh quy màu đen, đôi chân nhỏ nhắn nhẹ nhàng đong đưa theo nhịp nhai.

Đứa trẻ nhỏ trở nên hoạt bát vui vẻ chỉ vì một cái bánh quy.

Bên ngoài vỏ trứng, Tiền Cẩn Dịch đứng bên cạnh bàn học của Giang Tuy, hơi kinh ngạc:

“Cậu còn biết đi gặp giáo viên để hỏi bài cơ à?”

Phương Tỉnh: “Đừng nói nữa. Thầy Cao vừa nhìn thấy Giang Tuy đi hỏi vấn đề đã vô cùng kích động, xắn tay áo lên rồi cầm một tờ giấy nháp, tưởng có thể làm một trận lớn. Nhưng không ngờ rằng ngay cả những điều cơ bản nhất mà chúng tớ cũng không biết, nên đã bị dạy dỗ cho một trận.”

Sau khi nói xong, Phương Tỉnh đề nghị: “Hay là đi tìm một giáo viên trong trung tâm luyện thi đi.”

Giáo viên trong trường cần phải soạn bài, không thể bắt đầu giảng dạy lại từ đầu được.

Giang Tuy “Ừ” một tiếng.

Đây là một cơ hội tốt để chế nhạo Giang Tuy, nhưng lúc này người vẫn luôn đối đầu với Giang Tuy như Tiền Cẩn Dịch lại im như hến.

Cậu ấy đã hứa với Thu Thu sẽ nhờ Tống Đường giúp Giang Tuy học bổ túc, bây giờ mất mặt mũi cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, chủ yếu là đã khiến cho Thu Thu thất vọng nên Tiền Cẩn Dịch cảm thấy hơi bực bội.

Cậu ấy ngồi ở vị trí phía trước Giang Tuy, do dự nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi và Tống Đường thực sự có mối quan hệ rất tốt, không có lừa gạt cậu đâu. Trước đây cậu ấy đã từng phụ đạo bài tập cho tôi, không biết tại sao lần này lại không bằng lòng.”

Khi lần đầu tiên nghe thấy Tiền Cẩn Dịch nói rằng cậu ấy và Tống Đường có mối quan hệ rất tốt thì Phương Tỉnh thực sự không mấy tin tưởng.

Một người là học sinh xuất sắc đứng đầu toàn trường, một người nổi danh là bá vương lại còn đứng thứ ba từ dưới đếm lên. Hai người bọn họ còn không học chung một lớp, hoàn toàn không có bất kỳ sự giao tiếp nào, làm sao có thể trở thành bạn bè được chứ?

Loại người như Tiền Cẩn Dịch mà lại liên tục nói dối tận hai lần về một vấn đề thì cũng không có khả năng cho lắm.

Phương Tỉnh tò mò hỏi: “Cậu và Tống Đường đã trở thành bạn bè như thế nào vậy?”

Tiền Cẩn Dịch do dự một lúc, rồi mở miệng: “Cậu ấy là học sinh được ba tôi tài trợ.”

Phương Tỉnh bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ôi ~ Cha cậu cũng đã quyên góp cho trường học à?”

“Không phải.” Tiền Cẩn Dịch nhỏ giọng nói: “Cậu ấy là con nuôi của một nhân viên trong công ty của cha tôi, nhưng nhân viên kia đã bị sa thải.”

Giang Tuy dừng hành động học thuộc từ vựng lại, cậu ấy từ từ ngẩng đầu lên, nghiêm mặt hỏi: “Là nhân viên liên quan đế sự kiện bạo lực gia đình đó sao?”

Tiền Cẩn Dịch gật đầu.

Giang Tuy cau mày, không nói gì thêm.

Bầu không khí trở nên hơi nặng nề.

Phương Tỉnh cảm thấy mơ hồ: “Các cậu đang nói cái gì vậy?”

“Vào khoảng bảy, tám năm trước, trong công ty của cha tôi có một nhân viên nhận nuôi một đứa trẻ, lúc đó mọi người đều khen ông ta là người có lòng tốt, nhân phẩm tốt, ông ta cũng thể hiện ra mình là một người rất văn minh, khiến cho mọi người cảm thấy rất tốt. Nhưng năm năm trước, đứa con nuôi đã chạy đến đồn cảnh sát với một cơ thể tràn đầy thương tích, nói rằng người cha nuôi không cho mình đi học, lại còn…”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi

Số ký tự: 0