Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi

Chương 51

2024-11-01 21:39:55

“Lại còn đánh cậu ấy mỗi ngày, có lúc thì dùng chai rượu để đánh, có lúc thì dùng móc áo để đánh, mỗi ngày đều nhốt cậu ấy ở trong nhà không cho ra ngoài.”

“Là Tống Đường hả?”

Tiền Cẩn Dịch: “Ừm.”

“Vậy cậu ấy đã làm cách nào để chạy ra ngoài được vậy?”

Giang Tuy đóng sách từ vựng lại, giọng điệu không nóng không lạnh, không thể nghe ra vui buồn: “Nhảy xuống từ cửa sổ lầu ba.”

Việc này là cậu ấy nghe thấy mẹ mình nói trên bàn ăn.

Mẹ cậu ấy là bạn thân của mẹ Tiền, khi nhắc đến Tống Đường đều tỏ vẻ đồng cảm.

Từ nhỏ Tống Đường đã sống trong cô nhi viện, nhưng cha mẹ của cậu ấy rất yêu thương cậu ấy.

Trong một trận động đất, cha mẹ của Tống Đường đã ôm chặt cậu ấy, cố gắng bảo vệ cậu ấy bằng cơ thể mình, lúc đó cậu ấy mới ba tháng tuổi. Khi các nhân viên cứu hộ tìm thấy bọn họ, nhìn thấy trên lưng bọn họ đầy vết thương nhưng vẫn cố gắng chống người lên, sợ đè lên con trai của mình.

Cha mẹ của cậu ấy đã dùng chính mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của cậu ấy.

“Ôi trời đất ơi?”

Tiền Cẩn Dịch: “Ừm…Lúc đó chân phải của cậu ấy đã bị gãy xương nghiêm trọng…Công ty của cha tôi tất nhiên sẽ đứng ra giải quyết chuyện của nhân viên, sau đó cha tôi cảm thấy cậu ấy quá tội nghiệp nên đã tài trợ cho cậu ấy đi học.”

Nói đến việc đi học, Tiền Cẩn Dịch cảm thán: “Cậu ấy rất nghiêm túc và có tài năng trong việc học. Cho dù là mùa xuân, mùa thu hay mùa đông, mỗi ngày cậu ấy đều đến lớp sớm nhất, rời đi muộn nhất, tự giác đến mức cực điểm. Có lúc trong tuần thi còn có thể chạy đến cầu thang rồi dùng đèn pin để làm bài tập.”

Phương Tỉnh thắc mắc: “Tại sao lại phải đến cầu thang, nằm ở trong chăn không phải tốt hơn sao?”

Tiền Cẩn Dịch bực bội nói lớn: “Cậu là heo à? Làm bài tập muộn như vậy trong ký túc xá, dù có nằm trong chăn thì tiếng lật sách cũng sẽ ảnh hưởng đến người khác đấy, đồ con heo.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi nói xong, bầu không khí trở nên yên tĩnh trong một lúc.

Cũng không biết Lục Phóng và Hứa Phi xuất hiện sau lưng Phương Tỉnh từ lúc nào, sắc mặt của bọn họ đều có vẻ không hài lòng.

Tiền Cẩn Dịch gãi đầu một cái: “Các cậu đừng có đeo bộ mặt u ám như vậy có được không. Bây giờ mỗi năm cậu ấy đều nhận được học bổng, trợ cấp học tập, còn có sự hỗ trợ từ cha của tôi, cũng có tư cách để nhận giải thưởng học sinh giỏi hằng năm của cha Giang Tuy, cậu ấy đều có hết.”

Giang Tuy nhớ lại hai câu mà anh cả Kỷ Lâm rất hiếm khi nói chuyện lúc ăn cơm đã nói:

“Vậy chắc hẳn là cậu ấy đã cảm thấy rất hạnh phúc.”

“Khi nhảy từ cửa sổ lầu ba xuống.”

Lúc đó, Giang Tuy không biết tại sao Tống Đường sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Dùng trạng thái tuyệt vọng như vậy để tìm kiếm sự giúp đỡ, có điểm nào đáng để cậu ấy cảm thấy hạnh phúc chứ.

Bây giờ Giang Tuy mới hiểu ra.

Tống Đường cảm thấy hạnh phúc, là vì cậu ấy đã bắt đầu một cuộc sống mới.

Trong không khí vang lên một tiếng nức nở rất nhỏ.

Giang Tuy cau mày: “Các cậu khóc à?”

“Không có đâu.” Lục Phóng nhỏ giọng trả lời.

Giang Tuy nhìn Lục Phóng, rồi nhìn Hứa Phi, quả thực là không có khóc.

Giang Tuy chuẩn bị tiếp tục học thuộc từ vựng, chợt nhớ ra: “Thu Thu của tớ đâu?”

Lục Phóng và Hứa Phi ở đây rồi, vậy thì Thu Thu của cậu ấy đâu?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiền Cẩn Dịch & Phương Tỉnh & Hứa Phi & Lục Phóng: ? ? ? ! ! !

Thu Thu đâu rồi?

Một đám người đồng loạt cúi người xuống hoặc trực tiếp nằm xuống đất để tìm kiếm Thu Thu.

Sau một hồi hoảng loạn, Giang Tuy mới nghĩ đến tiếng khóc nức nở kia.

Cậu ấy vội vàng mở vỏ trứng ra thì phát hiện —— Thu Thu tội nghiệp đang ngồi đó nhìn cậu ấy, trên khuôn mặt mũm mĩm tràn đầy nước mắt và vụn bánh quy, bánh quy Áo Áo Lợi dâu tây trên tay đã bị nước mắt làm cho mềm nhũn.

Khi nhìn thấy Giang Tuy, Thu Thu vụng về bò ra ngoài, bàn tay nhỏ dính vụn bánh quy ôm chặt lấy cổ của Giang Tuy, giọng nói non nớt đầy thảm thương: “Anh hai ơi, Tống Đường tội nghiệp quá. Chúng ta đi đánh người xấu nhé hu hu hu.”

Khi nhìn thấy Thu Thu khóc, cả nhóm hoảng loạn không thôi.

Người thì nhẹ nhàng vỗ lưng để an ủi, người thì nói chuyện dỗ dành, còn có người đứng phía sau biểu diễn hài kịch.

“Thu Thu yên tâm, kẻ xấu đã bị chú cảnh sát bắt đi rồi.”

. . .

Một đám người dỗ dành một hồi lâu, Thu Thu mới dần dần ngừng khóc.

Giang Tuy liếc nhìn cái giường trứng lộn xộn, lại nhìn bàn tay nhỏ dính đầy vụn bánh quy của Thu Thu, không thể làm gì khác hơn ngoài việc lấy khăn tay ra lau sạch cho cô bé.

“Để Tống Đường tập chung học hành cho tốt, chúng ta đừng làm cho cậu ấy bị ảnh hưởng nữa.” Giang Tuy nói.

Cả đám gật đầu lia lịa như giã tỏi.

Không thể trì hoãn tương lai tươi sáng của Tống Đường.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi

Số ký tự: 0