Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi
Chương 55
2024-11-01 21:39:55
Hứa Phi kể cho cô bé nghe rất nhiều.
Đôi mắt hạnh nhân của Thu Thu sáng rực, ánh mắt dán chặt vào Kỷ Lâm đang nghiêm túc ca hát trên màn hình.
Thu Thu chống cằm đôi mắt cong lên nụ cười, còn có chút tự hào.
Đó là anh trai của cô bé.
Anh trai có thể khiến nhiều người yêu mến như vậy.
**
Chơi một lúc, khi ký túc xá sắp đóng cửa, Tống Đường đứng dậy.
Đúng lúc này, Giang Hàn Thanh đẩy cửa bước vào: “Muộn rồi, hay là các cháu ngủ lại đây? Sáng mai chủ nhật cũng phải học ở đây, đỡ phải chạy đi chạy lại.”
Tiền Cẩn Dịch, Phương Tỉnh, Hứa Phi không cần suy nghĩ lập tức đồng ý, nhanh chóng gọi điện thoại cho người nhà.
Tống Đường lắc đầu: “Không cần đâu ạ. Cháu về trước.”
Giang Hàn Thanh không còn cách nào đành bảo tài xế đưa cậu ấy về.
Cánh cửa phòng chiếu phim lại được đóng lại.
Phương Tỉnh huých khuỷu tay vào Tiền Cẩn Dịch: “Cậu ấy có bạn bè ở trường không? Cảm giác như lúc nào cậu ấy cũng lủi thủi một mình?”
Tiền Cẩn Dịch lắc đầu.
Bạn bè?
Có cái khỉ ấy.
Cô đơn như địa ngục.
Tối qua khi cậu ấy nói với ba mình muốn đưa Tống Đường đến nhà Giang Tuy chơi, ba cậu ấy rất vui, còn dặn cậu ấy phải quan tâm đến Tống Đường, nói biết đâu mọi người có thể trở thành bạn bè.
Tiền Cẩn Dịch không hiểu.
Rõ ràng cô đơn như vậy, sao không làm bạn với bọn họ?
Ngoài việc học hành kém một chút, bọn họ hoàn hảo mọi mặt. Ở trường, có rất nhiều người muốn gia nhập nhóm nhỏ của bọn họ, ghen tị vì bọn họ có một cục bột nhỏ đáng yêu như vậy bên cạnh, cũng ghen tị vì có thể làm bạn với người cao quý như Giang Tuy.
Dù cậu ấy chẳng có cảm giác gì với ngoại hình và sự trẻ con của Giang Tuy.
Nửa đêm, Tiền Cẩn Dịch nằm trên giường, trong đầu vang vọng ba câu nói:
Chết tiệt, tại sao cậu ấy không làm bạn với bọn họ?
Coi thường bọn họ sao?
Không được, nhất định phải khiến cậu ấy trở thành bạn của bọn họ!
**
Sáng chủ nhật, Thu Thu dậy sớm uống một hơi hết cốc sữa, sau khi ăn sáng xong cô bé nhìn chằm chằm vào ổ bánh mì trên bàn.
Bàn tay nhỏ mũm mĩm vừa đưa ra ổ bánh mì đã bị ba lấy đi.
“Thu Thu, con ăn nhiều quá rồi.”
Thu Thu ngẩng đầu: “Thu Thu không ăn, đây là để dành cho anh trai.”
Sau khi rót tất cả linh lực tích lũy được trong khoảng thời gian này vào ổ bánh mì, Thu Thu lon ton chạy đến phòng học tìm anh trai.
Bọn họ đã dậy từ lâu, bắt đầu đọc sách buổi sáng.
“Anh hai, ăn bánh mì nè.” Thu Thu vừa nhảy nhót vừa cố gắng đưa ổ bánh mì đến nơi anh trai có thể với tới.
Cô bé dùng hết sức lực.
Giang Tuy đang học thuộc lòng văn ngôn, không hứng thú với bánh mì.
Giá như em gái cậu là Doraemon thì tốt biết mấy.
Có bánh mì trí nhớ, cậu sẽ không phải chịu khổ học thuộc lòng từ vựng như thế này.
Thấy anh trai không nhận, Thu Thu có hơi sốt ruột.
“Anh hai, đây là bánh mì tăng cường trí nhớ đấy, ăn vào là nhớ hết mọi thứ.”
Giang Tuy khẽ cười, em gái cậu ấy xem phim hoạt hình nhiều quá rồi.
Thôi, em gái muốn làm Doraemon, cậu ấy cũng phải cố gắng học thuộc lòng từ vựng để em gái tưởng bánh mì thực sự có tác dụng.
Sau khi Giang Tuy ăn hết bánh mì trong vài miếng, Thu Thu lon ton chạy đi.
Cô bé muốn đi xem tivi.
Giang Tuy nhắm mắt lại tiếp tục học thuộc lòng văn ngôn.
Ba phút sau, Giang Tuy cảm thấy trí nhớ của mình đang tiến bộ với tốc độ chóng mặt.
Đoạn văn ngôn vừa xem qua như được in dấu trong đầu cậu, giống như một chiếc máy đánh chữ tự động.
Khi Tống Đường kiểm tra bài, Giang Tuy trôi chảy đọc vanh vách đoạn văn khiến mọi người đều ngạc nhiên.
Tiền Cẩn Dịch: “Cậu vừa làm gì thế?”
Giang Tuy thành thật kể lại quá trình học thuộc lòng, khi nhắc đến bánh mì của Thu Thu, cậu ấy khựng lại hai giây.
Tiền Cẩn Dịch, Phương Tỉnh, Hứa Phi nhìn cậu ấy với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
“Chẳng lẽ đây chính là…“
“Sức mạnh của tình yêu?”
Tống Đường: “.. Quả thực rất tuyệt.”
Vừa dứt lời, Hứa Phi, Phương Tỉnh và Tiền Cẩn Dịch đã phóng như bay ra khỏi cửa.
Giang Tuy ở phía sau hỏi: “Các cậu đi đâu đấy?”
“Đi xin Thu Thu một ổ bánh mì tình yêu.”
Còn hai tuần nữa là đến kỳ thi cuối kỳ.
Từ khi Thu Thu cho Giang Tuy hai miếng “bánh mì tình yêu”, Giang Tuy như được khai thông hai mạch Nhâm Đốc, hoàn toàn thoát khỏi bi kịch học thuộc lòng không chắc, nhớ sai, nay học mai quên, khả năng học tập tăng vọt theo cấp số nhân, tốc độ này khiến đám học sinh học kém đồng loạt hóa thành chanh chua ghen tị.
Buổi trưa, họ đi ăn mì ống.
Tiền Cẩn Dịch dẫn theo Tống Đường đến ăn chực, trên đường đi, họ cảm nhận được những ánh mắt không mấy thiện cảm.
Giang Tuy vốn là hot boy được công nhận của trường, cậu ấy ít khi giao du với người khác, ngoài ba người bạn thân thiết, những học sinh khác muốn nói chuyện với cậu ấy cũng rất khó. Giờ đây, Tiền Cẩn Dịch và Tống Đường lại tự dưng gia nhập vào nhóm của Giang Tuy khiến nhiều người khác nảy sinh ý đồ muốn tiếp cận.
Đôi mắt hạnh nhân của Thu Thu sáng rực, ánh mắt dán chặt vào Kỷ Lâm đang nghiêm túc ca hát trên màn hình.
Thu Thu chống cằm đôi mắt cong lên nụ cười, còn có chút tự hào.
Đó là anh trai của cô bé.
Anh trai có thể khiến nhiều người yêu mến như vậy.
**
Chơi một lúc, khi ký túc xá sắp đóng cửa, Tống Đường đứng dậy.
Đúng lúc này, Giang Hàn Thanh đẩy cửa bước vào: “Muộn rồi, hay là các cháu ngủ lại đây? Sáng mai chủ nhật cũng phải học ở đây, đỡ phải chạy đi chạy lại.”
Tiền Cẩn Dịch, Phương Tỉnh, Hứa Phi không cần suy nghĩ lập tức đồng ý, nhanh chóng gọi điện thoại cho người nhà.
Tống Đường lắc đầu: “Không cần đâu ạ. Cháu về trước.”
Giang Hàn Thanh không còn cách nào đành bảo tài xế đưa cậu ấy về.
Cánh cửa phòng chiếu phim lại được đóng lại.
Phương Tỉnh huých khuỷu tay vào Tiền Cẩn Dịch: “Cậu ấy có bạn bè ở trường không? Cảm giác như lúc nào cậu ấy cũng lủi thủi một mình?”
Tiền Cẩn Dịch lắc đầu.
Bạn bè?
Có cái khỉ ấy.
Cô đơn như địa ngục.
Tối qua khi cậu ấy nói với ba mình muốn đưa Tống Đường đến nhà Giang Tuy chơi, ba cậu ấy rất vui, còn dặn cậu ấy phải quan tâm đến Tống Đường, nói biết đâu mọi người có thể trở thành bạn bè.
Tiền Cẩn Dịch không hiểu.
Rõ ràng cô đơn như vậy, sao không làm bạn với bọn họ?
Ngoài việc học hành kém một chút, bọn họ hoàn hảo mọi mặt. Ở trường, có rất nhiều người muốn gia nhập nhóm nhỏ của bọn họ, ghen tị vì bọn họ có một cục bột nhỏ đáng yêu như vậy bên cạnh, cũng ghen tị vì có thể làm bạn với người cao quý như Giang Tuy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù cậu ấy chẳng có cảm giác gì với ngoại hình và sự trẻ con của Giang Tuy.
Nửa đêm, Tiền Cẩn Dịch nằm trên giường, trong đầu vang vọng ba câu nói:
Chết tiệt, tại sao cậu ấy không làm bạn với bọn họ?
Coi thường bọn họ sao?
Không được, nhất định phải khiến cậu ấy trở thành bạn của bọn họ!
**
Sáng chủ nhật, Thu Thu dậy sớm uống một hơi hết cốc sữa, sau khi ăn sáng xong cô bé nhìn chằm chằm vào ổ bánh mì trên bàn.
Bàn tay nhỏ mũm mĩm vừa đưa ra ổ bánh mì đã bị ba lấy đi.
“Thu Thu, con ăn nhiều quá rồi.”
Thu Thu ngẩng đầu: “Thu Thu không ăn, đây là để dành cho anh trai.”
Sau khi rót tất cả linh lực tích lũy được trong khoảng thời gian này vào ổ bánh mì, Thu Thu lon ton chạy đến phòng học tìm anh trai.
Bọn họ đã dậy từ lâu, bắt đầu đọc sách buổi sáng.
“Anh hai, ăn bánh mì nè.” Thu Thu vừa nhảy nhót vừa cố gắng đưa ổ bánh mì đến nơi anh trai có thể với tới.
Cô bé dùng hết sức lực.
Giang Tuy đang học thuộc lòng văn ngôn, không hứng thú với bánh mì.
Giá như em gái cậu là Doraemon thì tốt biết mấy.
Có bánh mì trí nhớ, cậu sẽ không phải chịu khổ học thuộc lòng từ vựng như thế này.
Thấy anh trai không nhận, Thu Thu có hơi sốt ruột.
“Anh hai, đây là bánh mì tăng cường trí nhớ đấy, ăn vào là nhớ hết mọi thứ.”
Giang Tuy khẽ cười, em gái cậu ấy xem phim hoạt hình nhiều quá rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôi, em gái muốn làm Doraemon, cậu ấy cũng phải cố gắng học thuộc lòng từ vựng để em gái tưởng bánh mì thực sự có tác dụng.
Sau khi Giang Tuy ăn hết bánh mì trong vài miếng, Thu Thu lon ton chạy đi.
Cô bé muốn đi xem tivi.
Giang Tuy nhắm mắt lại tiếp tục học thuộc lòng văn ngôn.
Ba phút sau, Giang Tuy cảm thấy trí nhớ của mình đang tiến bộ với tốc độ chóng mặt.
Đoạn văn ngôn vừa xem qua như được in dấu trong đầu cậu, giống như một chiếc máy đánh chữ tự động.
Khi Tống Đường kiểm tra bài, Giang Tuy trôi chảy đọc vanh vách đoạn văn khiến mọi người đều ngạc nhiên.
Tiền Cẩn Dịch: “Cậu vừa làm gì thế?”
Giang Tuy thành thật kể lại quá trình học thuộc lòng, khi nhắc đến bánh mì của Thu Thu, cậu ấy khựng lại hai giây.
Tiền Cẩn Dịch, Phương Tỉnh, Hứa Phi nhìn cậu ấy với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
“Chẳng lẽ đây chính là…“
“Sức mạnh của tình yêu?”
Tống Đường: “.. Quả thực rất tuyệt.”
Vừa dứt lời, Hứa Phi, Phương Tỉnh và Tiền Cẩn Dịch đã phóng như bay ra khỏi cửa.
Giang Tuy ở phía sau hỏi: “Các cậu đi đâu đấy?”
“Đi xin Thu Thu một ổ bánh mì tình yêu.”
Còn hai tuần nữa là đến kỳ thi cuối kỳ.
Từ khi Thu Thu cho Giang Tuy hai miếng “bánh mì tình yêu”, Giang Tuy như được khai thông hai mạch Nhâm Đốc, hoàn toàn thoát khỏi bi kịch học thuộc lòng không chắc, nhớ sai, nay học mai quên, khả năng học tập tăng vọt theo cấp số nhân, tốc độ này khiến đám học sinh học kém đồng loạt hóa thành chanh chua ghen tị.
Buổi trưa, họ đi ăn mì ống.
Tiền Cẩn Dịch dẫn theo Tống Đường đến ăn chực, trên đường đi, họ cảm nhận được những ánh mắt không mấy thiện cảm.
Giang Tuy vốn là hot boy được công nhận của trường, cậu ấy ít khi giao du với người khác, ngoài ba người bạn thân thiết, những học sinh khác muốn nói chuyện với cậu ấy cũng rất khó. Giờ đây, Tiền Cẩn Dịch và Tống Đường lại tự dưng gia nhập vào nhóm của Giang Tuy khiến nhiều người khác nảy sinh ý đồ muốn tiếp cận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro