Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi

Chương 9

2024-11-01 21:39:55

Trên người mẹ tỏa ra mùi hương thơm thơm, bà ấy sẽ ôm cô bé vào trong ngực, dùng thanh âm ôn nhu nhất để kể truyện cổ tích cho cô bé, và bàn tay ấm áp của bà ấy sẽ vỗ nhẹ lên người cô bé.

Nghĩ đến cảnh tượng này, ánh mắt Thu Thu sáng rực lên không ít, mi mắt cong cong.

Cô bé kiên định mà nắm bàn tay nhỏ lại: “Ba ba, ba yên tâm, con sẽ cứu mẹ tỉnh lại.”

Cô bé phải ăn rất nhiều đồ ăn ngon, như vậy mới có được thật nhiều linh khí để cứu mẹ.

Chủ nhân rừng xanh Giang Thu Thu, không cần sầu việc cứu mẹ tỉnh lại~

**

Nhưng buổi tối, việc khiến Thu Thu sầu khổ đã tới.

Đồ ăn mà ba ba cho cô bé ăn, vẫn chỉ có một chút ít như cũ.

Mà không phải gấp một trăm triệu lần.

Nếu như ba ba vẫn luôn coi cô bé như bé con nhân loại, vậy thì Thu Thu căn bản không có cách nào đạt được linh khí.

Cho nên khi ba ba hỏi cô bé ngày mai có muốn đi tìm anh trai Giang Tuy không, Thu Thu kích động gật gật đầu.

Gương mặt toàn thịt sung sướng mà lắc qua lắc lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Thu Thu thích anh trai nhất.”

Thích gương mặt đẹp của anh trai.

Ngày mai là thứ 7, Giang Tuy không đi học.

Kỳ thật ngày mai Giang Hàn Thanh có thời gian rảnh rỗi để làm bạn với Thu Thu, nhưng nghĩ đến tính tình của Giang Tuy, trong khoảng thời gian ngắn ước chừng thằng bé sẽ không trở về nhà, ngày mai đưa Thu Thu đi làm bạn với thằng bé cũng tốt, vì tâm tư này, bữa tối hôm đó ông ấy đã gọi điện thoại cho Giang Tuy.

Giang Tuy ngữ khí nhàn nhạt, không khác gì với ngày thường.

***

Ngày hôm sau, trước cửa vườn bách thú.

Dưới ánh mặt trời ôn nhuận, thiếu niên mặc đồng phục màu lam nhạt ôm một cái cặp sách màu hồng phấn, bên cạnh cậu ấy là một cục bột nếp ăn mặc áo lông màu hồng nhạt đang dùng cái miệng nhỏ hút sữa bò.

“Chăm sóc Thu Thu cho tốt.”

Giang Tuy “Vâng” một tiếng.

“Tạm biệt Thu Thu, buổi tối ba ba sẽ tới đón con.”

Thu Thu buông hộp sữa bò, tay thịt nhỏ vẫy vẫy với ông ấy.

“Tạm biệt ba ba.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trước khi đi, Giang Hàn Thanh nhìn Giang Tuy một cái, lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong bóp đưa cho Giang Tuy.

“Mật khẩu là ngày sinh nhật của mẹ. Đừng cho Thu Thu ăn quá nhiều. Buổi sáng con bé đã ăn rất nhiều rồi.”

Giang Tuy gật đầu.

Thu Thu phía sau gấp đến độ nhảy nhót.

Vội vàng bắt lấy tay áo Giang Tuy kéo cậu ấy đi về phía trước.

“Anh trai đừng nghe ba ba, buổi sáng Thu Thu ăn không nhiều lắm, không nhiều một chút nào.”

Thanh âm thật mềm thật ngọt, đây là ấn tượng thứ hai của Giang Tuy đối với Thu Thu.

Ấn tượng đầu tiên là: Một cục bột trắng ngu ngốc dùng chân uống sữa.

Quan hệ của cậu ấy và ba không tốt lắm, sau khi lên cấp ba vẫn luôn ở ký túc trong trường.

Khoảng thời gian trước, cậu ấy nghe nói đã tìm được tung tích của em gái rồi, khi đó trong lòng cậu ấy vui sướng một phen, thiếu chút nữa đã tính toán về nhà chờ em gái, nhưng vui sướng qua đi, cậu ấy lại nghĩ tới thời điểm lúc trước bị coi thường.

Nháy mắt sắc mặt phai nhạt không ít.

Đoạt lại ống tay áo của mình từ trong tay Giang Thu Thu, Giang Tuy liếc mắt nhìn cục bột lùn bên cạnh, hơi nhíu mi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đoàn Sủng Bé Con Bốn Tuổi Rưỡi

Số ký tự: 0