Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70
Đánh Chết Mày
Vân Cát Cẩm Tú
2024-09-23 21:59:01
Tiểu Kiều từ xa thấy một cô bé mặc quần áo đỏ rực, mới đầu cô ta không nhận ra kia là Đại Kiều.
Nhưng khi cô ta đến gần nhìn thấy gương mặt Đại Kiều, cô ta giật mình.
Không chỉ vì Đại Kiều mặc vào một thân quần áo mới, còn bởi vì cô trắng ra!
Đại Kiều bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ, làn da vẫn luôn khô vàng, lại thêm làm việc nhà phơi gió phơi nắng, da cô còn thô ráp hơn đứa trẻ bình thường, còn có năm cô ba tuổi bị thuỷ đậu, trên mặt cũng để lại không ít sẹo.
Nhưng bây giờ tất cả đều không còn!
Trên mặt cô trắng mịn, nhìn qua giống trứng gà bóc, vừa trắng vừa mềm, không nhìn thấy một điểm tì vết gì, mặc dù không đến mức thổi qua là vỡ, nhưng tài nghệ này tuyệt đối không phải cô nên có!
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Chỉ mới bảy tám ngày không gặp, sao trên người cô lại phát sinh biến hóa lớn như vậy?
Trong lòng Tiểu Kiều nổi lên khủng hoảng khó hiểu.
Cô ta luôn cảm thấy có gì đó đang dần thoát khỏi bàn tay mình!
Đại Kiều nhìn em gái sững sờ nhìn mình, bộ dáng hơi dọa người, cô nhỏ giọng hô một tiếng: “Em gái?”
Tiểu Kiều lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, làm bộ không thèm để ý nói: “Chị, da chị trắng ra thật nhiều, có phải chị bôi thứ gì không?”
Đại Kiều mấp máy môi nhỏ hơi nhỏ tiếng nói: “Không có bôi, tự, trắng.”
Trực giác cô không muốn nói cho em gái chuyện về ngọc bội cá chép, huống chi cô dù muốn nói cũng nói không được.
Nhưng bởi vì không nói thật cho em gái, nội tâm cô dâng lên một tia áy náy, dự định có cơ hội, về sau vụng trộm cho em gái dùng nước ngọc châu.
Tự trắng?
Coi cô ta là ngu xuẩn sao?
Tiểu Kiều hừ lạnh một tiếng trong lòng, ánh mắt chuyển chuyển, rơi quần áo cô: “Chị, quần áo chị thật xinh đẹp, là bà nội làm cho chị sao?”
Đại Kiều sờ quần áo trên người, cười ngọt ngào: “Đúng, bà nội, làm, cho chị, em gái, đẹp không?”
“Bà nội quả nhiên không thích em, cho tới bây giờ bà cùng chưa từng làm quần áo cho em... Ô ô...”
Tiểu Kiều nói bụm mặt anh anh anh khóc lên, nội tâm lại hận muốn chết.
Bà già Kiều Tú Chi kia, lúc trước cô ta lấy lòng bà ta như vậy, bà ta lại không nhìn cô ta thêm một cái, hết lần này tới lần khác mắt mù coi trọng đứa cà lăm Đại Kiều này!
Đại Kiều luống cuống, lôi kéo tay em gái an ủi: ‘Em gái, đừng khóc, bà nội, rất tốt, bà sẽ, thích, em!”
Tiểu Kiều thả tay xuống, mắt đỏ vành mắt mềm giọng nói: “Chị, cho tới bây giờ em chưa từng được mặc quần áo xinh đẹp như vậy, chị có thể cho em không?”
Đại Kiều nghe vậy, khuôn mặt nhỏ lập tức nhíu lại.
Tiểu Kiều nhướn mày, quay đầu hỏi: “Chị, chị không nguyện ý sao?”
Đại Kiều chớp chớp mắt to, cắn môi nhỏ nói: “Em gái, quần áo, không thể, cho em, bà nội, làm, cho chị, chị, rất thích.”
Đây là bà nội làm cho cô, là lần đầu tiên cô có quần áo mới, cho nên cô không muốn cho ai hết, bao gồm cả em gái.
Giọng Tiểu Kiều bỗng bén nhọn: “Chị là đồ lừa gạt! Chị đã nói sẽ vĩnh viễn thương tôi, tại sao hiện tại một bộ quần áo cũng không muốn cho tôi?”
Đại Kiều bị cô ta làm giật mình, thân thể lui về sau hai bước: “Em gái, em, em đừng nóng giận...”
Hai mắt Tiểu Kiều bình tĩnh nhìn cô: “Được, tôi không tức giận, chỉ cần chị cho tôi mặc quần áo mới, tôi sẽ không tức giận!”
Không ngờ lần này Đại Kiều lại rất kiên trì: “Không được, không thể, cho em!”
Tiểu Kiều quả thực phát cáu!
Trước kia Đại Kiều vừa ngu vừa nhát, cô ta nói cái gì thì làm cái đó, vô cùng dễ lừa!
Không nghĩ tới lúc này mới tách ra không bao lâu, chị ta đã bắt đầu biết phản kháng!
Cái này không thể được, cô ta tuyệt đối không cho phép Đại Kiều cưỡi lên đầu mình!
Vừa lúc này có hai anh em Phương Hữu Lương và Phương Hữu Nhục đi đến, Tiểu Kiều mắt to nháy nháy, hai hàng nước mắt theo hốc mắt chảy xuống.
Phương Hữu Lương nhìn thấy Tiểu Kiều khóc, lập tức chạy vội tới, khẩn trương hỏi: “Tiểu Kiều, là ai bắt nạt, em nói cho anh, anh giúp em báo thù!”
Phương Hữu Nhục nói như vẹt: “Giúp em báo thù!”
Tiểu Kiều đỏ mắt nhìn Đại Kiều: “Chị em... Chị... Hu hu...”
Phương Hữu Lương hiểu ngay, quay người trợn mắt trừng Đại Kiều: “Cà Lăm, là mày khi dễ Tiểu Kiều đúng không?”
Phương Hữu Nhục dứ dứ nắm tay nhỏ: “Đúng không?”
Đại Kiều vội vã giải thích: “Không có, không có...”
Phương Hữu Lương căn bản không nghe giải thích, túm cổ áo Đại Kiều nổi giận mắng: “Mày không cần giải thích, nhất định là mày! Đồ sao chổi vừa xấu người vừa xấu tính, lại dám bắt nạt em gái của Hữu Lương này, xem ông đây đánh chết mày không!”
Phương Hữu Nhục cũng đến đá Đại Kiều một cái: “Đánh chết mày!”
Nhưng khi cô ta đến gần nhìn thấy gương mặt Đại Kiều, cô ta giật mình.
Không chỉ vì Đại Kiều mặc vào một thân quần áo mới, còn bởi vì cô trắng ra!
Đại Kiều bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ, làn da vẫn luôn khô vàng, lại thêm làm việc nhà phơi gió phơi nắng, da cô còn thô ráp hơn đứa trẻ bình thường, còn có năm cô ba tuổi bị thuỷ đậu, trên mặt cũng để lại không ít sẹo.
Nhưng bây giờ tất cả đều không còn!
Trên mặt cô trắng mịn, nhìn qua giống trứng gà bóc, vừa trắng vừa mềm, không nhìn thấy một điểm tì vết gì, mặc dù không đến mức thổi qua là vỡ, nhưng tài nghệ này tuyệt đối không phải cô nên có!
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Chỉ mới bảy tám ngày không gặp, sao trên người cô lại phát sinh biến hóa lớn như vậy?
Trong lòng Tiểu Kiều nổi lên khủng hoảng khó hiểu.
Cô ta luôn cảm thấy có gì đó đang dần thoát khỏi bàn tay mình!
Đại Kiều nhìn em gái sững sờ nhìn mình, bộ dáng hơi dọa người, cô nhỏ giọng hô một tiếng: “Em gái?”
Tiểu Kiều lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, làm bộ không thèm để ý nói: “Chị, da chị trắng ra thật nhiều, có phải chị bôi thứ gì không?”
Đại Kiều mấp máy môi nhỏ hơi nhỏ tiếng nói: “Không có bôi, tự, trắng.”
Trực giác cô không muốn nói cho em gái chuyện về ngọc bội cá chép, huống chi cô dù muốn nói cũng nói không được.
Nhưng bởi vì không nói thật cho em gái, nội tâm cô dâng lên một tia áy náy, dự định có cơ hội, về sau vụng trộm cho em gái dùng nước ngọc châu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tự trắng?
Coi cô ta là ngu xuẩn sao?
Tiểu Kiều hừ lạnh một tiếng trong lòng, ánh mắt chuyển chuyển, rơi quần áo cô: “Chị, quần áo chị thật xinh đẹp, là bà nội làm cho chị sao?”
Đại Kiều sờ quần áo trên người, cười ngọt ngào: “Đúng, bà nội, làm, cho chị, em gái, đẹp không?”
“Bà nội quả nhiên không thích em, cho tới bây giờ bà cùng chưa từng làm quần áo cho em... Ô ô...”
Tiểu Kiều nói bụm mặt anh anh anh khóc lên, nội tâm lại hận muốn chết.
Bà già Kiều Tú Chi kia, lúc trước cô ta lấy lòng bà ta như vậy, bà ta lại không nhìn cô ta thêm một cái, hết lần này tới lần khác mắt mù coi trọng đứa cà lăm Đại Kiều này!
Đại Kiều luống cuống, lôi kéo tay em gái an ủi: ‘Em gái, đừng khóc, bà nội, rất tốt, bà sẽ, thích, em!”
Tiểu Kiều thả tay xuống, mắt đỏ vành mắt mềm giọng nói: “Chị, cho tới bây giờ em chưa từng được mặc quần áo xinh đẹp như vậy, chị có thể cho em không?”
Đại Kiều nghe vậy, khuôn mặt nhỏ lập tức nhíu lại.
Tiểu Kiều nhướn mày, quay đầu hỏi: “Chị, chị không nguyện ý sao?”
Đại Kiều chớp chớp mắt to, cắn môi nhỏ nói: “Em gái, quần áo, không thể, cho em, bà nội, làm, cho chị, chị, rất thích.”
Đây là bà nội làm cho cô, là lần đầu tiên cô có quần áo mới, cho nên cô không muốn cho ai hết, bao gồm cả em gái.
Giọng Tiểu Kiều bỗng bén nhọn: “Chị là đồ lừa gạt! Chị đã nói sẽ vĩnh viễn thương tôi, tại sao hiện tại một bộ quần áo cũng không muốn cho tôi?”
Đại Kiều bị cô ta làm giật mình, thân thể lui về sau hai bước: “Em gái, em, em đừng nóng giận...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai mắt Tiểu Kiều bình tĩnh nhìn cô: “Được, tôi không tức giận, chỉ cần chị cho tôi mặc quần áo mới, tôi sẽ không tức giận!”
Không ngờ lần này Đại Kiều lại rất kiên trì: “Không được, không thể, cho em!”
Tiểu Kiều quả thực phát cáu!
Trước kia Đại Kiều vừa ngu vừa nhát, cô ta nói cái gì thì làm cái đó, vô cùng dễ lừa!
Không nghĩ tới lúc này mới tách ra không bao lâu, chị ta đã bắt đầu biết phản kháng!
Cái này không thể được, cô ta tuyệt đối không cho phép Đại Kiều cưỡi lên đầu mình!
Vừa lúc này có hai anh em Phương Hữu Lương và Phương Hữu Nhục đi đến, Tiểu Kiều mắt to nháy nháy, hai hàng nước mắt theo hốc mắt chảy xuống.
Phương Hữu Lương nhìn thấy Tiểu Kiều khóc, lập tức chạy vội tới, khẩn trương hỏi: “Tiểu Kiều, là ai bắt nạt, em nói cho anh, anh giúp em báo thù!”
Phương Hữu Nhục nói như vẹt: “Giúp em báo thù!”
Tiểu Kiều đỏ mắt nhìn Đại Kiều: “Chị em... Chị... Hu hu...”
Phương Hữu Lương hiểu ngay, quay người trợn mắt trừng Đại Kiều: “Cà Lăm, là mày khi dễ Tiểu Kiều đúng không?”
Phương Hữu Nhục dứ dứ nắm tay nhỏ: “Đúng không?”
Đại Kiều vội vã giải thích: “Không có, không có...”
Phương Hữu Lương căn bản không nghe giải thích, túm cổ áo Đại Kiều nổi giận mắng: “Mày không cần giải thích, nhất định là mày! Đồ sao chổi vừa xấu người vừa xấu tính, lại dám bắt nạt em gái của Hữu Lương này, xem ông đây đánh chết mày không!”
Phương Hữu Nhục cũng đến đá Đại Kiều một cái: “Đánh chết mày!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro