Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70
Tin Đồn Trong T...
Vân Cát Cẩm Tú
2024-09-23 21:59:01
Vạn Xuân Cúc như mẹ gà kêu lên: “Đưa toàn bộ cho chú hai? Một mình chú ấy sao có thể ăn nhiều trứng gà như thế? Cô ba à, không phải chị dâu muốn nói gì em cả, nhưng em biết rõ sức khỏe của cha không tốt, em mang nhiều trứng gà về như vậy, một nửa cũng không chịu để lại cho cha, em cũng thật là bất hiếu quá đấy!”
Sắc mặt Kiều Hồng Hà ngay lập tức trầm xuống: “Trứng gà tôi mang tới, tôi muốn cho ai thì sẽ cho người đó ăn, cha mẹ còn chưa có nói gì tôi, chị ở đây lải nhải dài dòng làm gì vậy?”
Tính tình Kiều Hồng Hà di truyền từ mẹ bà, thậm chí trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy, bất kể là ai, chỉ cần làm bà cảm thấy không vui, bà chắc chắn khiến cho người đó khó chịu.
Vạn Xuân Cúc bị mắng không còn mặt mũi, khuôn mặt đỏ bừng lên, nhưng lại không bỏ được số trứng gà đó: “Thật là chó cắn Lã Động Tân, không biết người tốt, tôi đây đều là vì cô thôi!”
Kiều Hồng Hà không để lại chút mặt mũi nào: “Cảm ơn, vậy thì không cần muốn tốt cho tôi đâu, tôi không cần.”
Vạn Xuân Cúc giận đến nghiến răng nghiến lợi, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Kiều Tú Chi liếc nhìn con dâu cả một cái, mặt đầy sự ghét bỏ.
Vì Hồng Hà sao? Cô ta cho rằng ai cũng ngu xuẩn giống cô ta à?
Đại Kiều lấy cỏ khô che lại, cõng sọt lên lưng lần nữa, nhẹ giọng nói: “Bà nội, cô ba, con mua mang cá qua cho dì Tuệ.”
Vạn Xuân Cúc trừng mắt, giống như mèo bị dẫm phải đuôi: “Đại Kiều, con đưa cá cho bác, đưa cá qua cho người ngoài, loại chuyện này chỉ có kẻ ngu ngốc như con mới làm thôi!”
Hai con cá bị chia ra, trứng gà cũng không lấy được một trái, hiện tại còn muốn đưa có cho người ngoài?
Chính là nói thẳng ra ở trời cũng không có này đạo lý!
Vừa nói cô vừa động tay đoạt lấy cái sọt của Đại Kiều, lại bị Kiều Tú Chi một tay giành lấy.
“Bang” một tiếng giòn giã!
Một cái vỗ mạnh này Kiều Tú Chi không tIếc sức, mu bàn tay của Vạn Xuân Cúc ngay lập tức đỏ thành mảng lớn, từng cơn đau đớn, nước mắt tuôn rơi.
“Mẹ!!!”
Vạn Xuân Cúc kêu lên thảm thiết vang cả sân, những con gà mái gà sợ hãi bay lên.
“Sao mẹ lại đối xử với con như vậy hả mẹ?!!”
Bà ta nhìn mẹ chồng mình bằng ánh mắt đáng thương, sau đó che mặt dẫm chân từng bước chạy vào phòng.
Kiều Tú Chi:……
Kiều Hồng Hà:???
Hai mẹ con chết lặng.
Biểu tình nói để diễn tả được.
Nếu là Tiểu Kiều ở chỗ này, sẽ biết Vạn Xuân Cúc có chuyện gì.
Mười mấy năm sau mới chẩn đoán ra Vạn Xuân Cúc chứng nhân cách phân liệt, có hai tính cách ẩn sâu bên trong cơ thể bà ta, một nhân cách là loại đàn bà đanh đá tính toán chi li, một loại khác là cô con dâu hay hờn dỗi, than khóc, cho nên mới thường xuyên làm ra việc mà người ta không thể hiểu được.
“Đều là cái loại đồ làm bực bội?!”
Ba đứa con dâu, không có đứa nào bình thường!
Kiều Tú Chi vừa bắt cá mang vào bếp vừa phàn nàn, sau đó đi thăm Kiều Chấn Quân với con gái.
Vạn Xuân Cúc khóc lóc chạy về phòng, trong lòng mong sẽ có ai đó chạy theo an ủi mình, ai ngờ đợi cả nửa ngày cũng không thấy hình dáng của ai cả, lập tức chuyển qua tính cách của người đàn bà đanh đá, đi ngoài kể chuyện bản thân bị oan ức ra sao.
Trời đông gần như có rất ít các hộ nấu ăn vào buổi trưa, các bà vợ đều rảnh rỗi đến mốc meo, không buôn chuyện, khuya môi múa mép thật không có cách nào sống nổi.
Đi đến một góc chân tường, Vạn Xuân Cúc nghe thấy mấy người phụ nữ, đang thì thầm nói chuyện với nhau.
“Các cô đã nghe nói chuyện Lâm Tuệ để ý Kiều lão nhị chưa?”
“Nghe nói rồi, thật không nhìn ra cô ta là người như vậy! Ngày thường bày ra bộ dạng trinh tiết liệt nữ, không ngờ bên trong lại lẳng lơ như vậy, chậc chậc chậc……”
Vạn Xuân Cúc đột nhiên vỗ đùi, ngay lập tức cảm thấy bản thân phát hiện ra chân tướng.
Bà ta nói tại sao Đại Kiều mang mấy con cá béo như thế đưa qua cho Lâm Tuệ, hóa ra là tại Kiều Chấn Quân căn dặn!
Bà ta lập tức tham gia hàng ngũ buôn chuyện, còn nói cho mọi người là Kiều Chấn Quân bảo Đại Kiều mang cho Lâm Tuệ ba con cá béo, hẳn ba con!
Vốn dĩ có vài người không tin, bây giờ nghe thấy Vạn Xuân Cúc bài bản hẳn hoi không thể không tin được, sau khi về còn nói tin tức này cho những người khác nghe.
Rất nhanh, khắp nơi trong thôn đều đồn thổi chuyện Lâm Tuệ và Kiều lão nhị có quan hệ bất chính, mà tin tức này nhanh chóng truyền đến nhà họ Phương.
Nhà họ Phương bị sốc rồi!
Nhà họ Phương tức giận!
Nhà họ Phương muốn gây sự!
Nhà họ Phương bọn họ chính là thông gia nhà họ Kiều, vậy mà một con cá cũng không có, ngược lại còn cho cá cho hồ ly tinh, thật sự rất nực cười!
Còn cái tên Kiều Chân Quân đó, ngày thường yên lặng, không ngờ là kẻ xấu xa, vậy mà thật sự kết thân với quả phụ Lâm Tuệ đó!
Phương Phú Quý vỗ một tay lên trên bàn, vẻ mặt ngang ngược nói: “Em gái, người anh trai này sẽ tìm công đạo lại cho em, dám bắt nạt em gái Phương Phú Quý, cũng chính là khinh thường Phương Phú Quý ta đây!”
Sắc mặt Kiều Hồng Hà ngay lập tức trầm xuống: “Trứng gà tôi mang tới, tôi muốn cho ai thì sẽ cho người đó ăn, cha mẹ còn chưa có nói gì tôi, chị ở đây lải nhải dài dòng làm gì vậy?”
Tính tình Kiều Hồng Hà di truyền từ mẹ bà, thậm chí trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy, bất kể là ai, chỉ cần làm bà cảm thấy không vui, bà chắc chắn khiến cho người đó khó chịu.
Vạn Xuân Cúc bị mắng không còn mặt mũi, khuôn mặt đỏ bừng lên, nhưng lại không bỏ được số trứng gà đó: “Thật là chó cắn Lã Động Tân, không biết người tốt, tôi đây đều là vì cô thôi!”
Kiều Hồng Hà không để lại chút mặt mũi nào: “Cảm ơn, vậy thì không cần muốn tốt cho tôi đâu, tôi không cần.”
Vạn Xuân Cúc giận đến nghiến răng nghiến lợi, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Kiều Tú Chi liếc nhìn con dâu cả một cái, mặt đầy sự ghét bỏ.
Vì Hồng Hà sao? Cô ta cho rằng ai cũng ngu xuẩn giống cô ta à?
Đại Kiều lấy cỏ khô che lại, cõng sọt lên lưng lần nữa, nhẹ giọng nói: “Bà nội, cô ba, con mua mang cá qua cho dì Tuệ.”
Vạn Xuân Cúc trừng mắt, giống như mèo bị dẫm phải đuôi: “Đại Kiều, con đưa cá cho bác, đưa cá qua cho người ngoài, loại chuyện này chỉ có kẻ ngu ngốc như con mới làm thôi!”
Hai con cá bị chia ra, trứng gà cũng không lấy được một trái, hiện tại còn muốn đưa có cho người ngoài?
Chính là nói thẳng ra ở trời cũng không có này đạo lý!
Vừa nói cô vừa động tay đoạt lấy cái sọt của Đại Kiều, lại bị Kiều Tú Chi một tay giành lấy.
“Bang” một tiếng giòn giã!
Một cái vỗ mạnh này Kiều Tú Chi không tIếc sức, mu bàn tay của Vạn Xuân Cúc ngay lập tức đỏ thành mảng lớn, từng cơn đau đớn, nước mắt tuôn rơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ!!!”
Vạn Xuân Cúc kêu lên thảm thiết vang cả sân, những con gà mái gà sợ hãi bay lên.
“Sao mẹ lại đối xử với con như vậy hả mẹ?!!”
Bà ta nhìn mẹ chồng mình bằng ánh mắt đáng thương, sau đó che mặt dẫm chân từng bước chạy vào phòng.
Kiều Tú Chi:……
Kiều Hồng Hà:???
Hai mẹ con chết lặng.
Biểu tình nói để diễn tả được.
Nếu là Tiểu Kiều ở chỗ này, sẽ biết Vạn Xuân Cúc có chuyện gì.
Mười mấy năm sau mới chẩn đoán ra Vạn Xuân Cúc chứng nhân cách phân liệt, có hai tính cách ẩn sâu bên trong cơ thể bà ta, một nhân cách là loại đàn bà đanh đá tính toán chi li, một loại khác là cô con dâu hay hờn dỗi, than khóc, cho nên mới thường xuyên làm ra việc mà người ta không thể hiểu được.
“Đều là cái loại đồ làm bực bội?!”
Ba đứa con dâu, không có đứa nào bình thường!
Kiều Tú Chi vừa bắt cá mang vào bếp vừa phàn nàn, sau đó đi thăm Kiều Chấn Quân với con gái.
Vạn Xuân Cúc khóc lóc chạy về phòng, trong lòng mong sẽ có ai đó chạy theo an ủi mình, ai ngờ đợi cả nửa ngày cũng không thấy hình dáng của ai cả, lập tức chuyển qua tính cách của người đàn bà đanh đá, đi ngoài kể chuyện bản thân bị oan ức ra sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trời đông gần như có rất ít các hộ nấu ăn vào buổi trưa, các bà vợ đều rảnh rỗi đến mốc meo, không buôn chuyện, khuya môi múa mép thật không có cách nào sống nổi.
Đi đến một góc chân tường, Vạn Xuân Cúc nghe thấy mấy người phụ nữ, đang thì thầm nói chuyện với nhau.
“Các cô đã nghe nói chuyện Lâm Tuệ để ý Kiều lão nhị chưa?”
“Nghe nói rồi, thật không nhìn ra cô ta là người như vậy! Ngày thường bày ra bộ dạng trinh tiết liệt nữ, không ngờ bên trong lại lẳng lơ như vậy, chậc chậc chậc……”
Vạn Xuân Cúc đột nhiên vỗ đùi, ngay lập tức cảm thấy bản thân phát hiện ra chân tướng.
Bà ta nói tại sao Đại Kiều mang mấy con cá béo như thế đưa qua cho Lâm Tuệ, hóa ra là tại Kiều Chấn Quân căn dặn!
Bà ta lập tức tham gia hàng ngũ buôn chuyện, còn nói cho mọi người là Kiều Chấn Quân bảo Đại Kiều mang cho Lâm Tuệ ba con cá béo, hẳn ba con!
Vốn dĩ có vài người không tin, bây giờ nghe thấy Vạn Xuân Cúc bài bản hẳn hoi không thể không tin được, sau khi về còn nói tin tức này cho những người khác nghe.
Rất nhanh, khắp nơi trong thôn đều đồn thổi chuyện Lâm Tuệ và Kiều lão nhị có quan hệ bất chính, mà tin tức này nhanh chóng truyền đến nhà họ Phương.
Nhà họ Phương bị sốc rồi!
Nhà họ Phương tức giận!
Nhà họ Phương muốn gây sự!
Nhà họ Phương bọn họ chính là thông gia nhà họ Kiều, vậy mà một con cá cũng không có, ngược lại còn cho cá cho hồ ly tinh, thật sự rất nực cười!
Còn cái tên Kiều Chân Quân đó, ngày thường yên lặng, không ngờ là kẻ xấu xa, vậy mà thật sự kết thân với quả phụ Lâm Tuệ đó!
Phương Phú Quý vỗ một tay lên trên bàn, vẻ mặt ngang ngược nói: “Em gái, người anh trai này sẽ tìm công đạo lại cho em, dám bắt nạt em gái Phương Phú Quý, cũng chính là khinh thường Phương Phú Quý ta đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro