Đoàn Sủng Cục Bột Nhỏ Ba Tuổi, Hóa Ra Nàng Là Nữ Nhi Ruột Của Diêm Vương
Đứa Bé Này Quả...
2024-11-21 16:15:02
Tiểu Nguyên Bảo cố kiềm chế bản thân, không muốn tùy tiện ra tay đánh người, cô bé không muốn ức hiếp kẻ khác.
Nhưng lúc này cô bé đã không nhịn được nữa, phẫn nộ bừng bừng: "Dám cướp lương thực nhà ta, còn dám đánh huynh đệ của ta… Các ngươi đều cút đi cho ta!"
Chỉ thấy đứa bé từ trong lòng Thái thị nhanh nhẹn nhảy xuống, như một quả cầu tuyết nhỏ lao vào chính giữa cuộc ẩu đả.
Ngay sau đó, Đường Đại Long, Đường Nhị Long đều bị đứa bé nắm lấy, ném từng đứa một ra khỏi tiểu viện giống như ném đồ rách nát.
Chúng nhân... há hốc mồm, mắt tròn xoe.
Mấy thiếu niên mười mấy tuổi lại bị một đứa bé ba tuổi như ném bao cát, nhẹ nhàng hất bay ra ngoài.
Đây là thần lực bẩm sinh gì đây!
Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì ai mà tin nổi?
Đại tẩu và Nhị tẩu Đường gia chen lấn với nhà Vương lão bá, định tranh nhau mang số lương thực trên xe bò về nhà.
Chứng kiến cảnh ấy, hai người họ sợ đến mức ngây ra như phỗng.
Tiểu Nguyên Bảo vừa ném xong mấy đứa cháu Đường gia liền đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hai nàng.
Hai người sợ đến mức lùi một bước, run rẩy nói: "Ngươi... ngươi làm gì vậy, sao ngươi có sức mạnh lớn như thế, ngươi bị quỷ nhập thân phải không? Đừng qua đây!"
Tiểu Nguyên Bảo ngẩng mặt nhỏ xinh xắn lên: "Các ngươi tự mình cút đi hay để ta ném các ngươi ra ngoài?"
Đại tẩu và Nhị tẩu Đường gia kinh hãi hét lên!
Các nàng không phải trẻ con, lũ trẻ bị ném ra ngoài chỉ là đau chút rồi tự đứng lên được, còn các nàng tuổi đã cao, chân tay không còn linh hoạt, nếu bị ném ra ngoài sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng, có khi cả nửa đời không đứng lên nổi.
Giữ lương thực hay giữ mạng đây?
Tranh giành lương thực để cả nhà ăn chung, không phải của riêng mình, cũng chẳng cần phải liều mạng đến thế.
Nghĩ thông suốt, hai nàng vội vàng nói: "Chúng ta tự cút, chúng ta tự cút!"
Ôi trời, đứa bé này trông quái lạ quá!
Hai người nói xong, quả thật là vừa run rẩy vừa lảo đảo mà chạy ra ngoài.
Mọi người đều nghĩ trận phong ba này xem ra đã lắng xuống, nhìn tiểu Tiểu Nguyên Bảo vừa kinh ngạc, vừa e dè, lại vừa cảm thấy thật sảng khoái.
Thấy Đường gia ức hiếp người đến vậy, quả là đáng bị đánh ra ngoài.
Chỉ có điều một đứa bé... sức mạnh cũng quá lớn rồi đấy.
Rõ ràng là một tiểu cô nương mềm mại.
Khi đánh người thì hung hăng, đánh xong gương mặt nhỏ nhắn liền dịu dàng lại như cầu khen ngợi mà chạy đến trước mặt Đại Bảo và các huynh: "Ca ca, bọn xấu đã bị đánh chạy rồi, chúng ta đem lương thực vào nhà thôi!"
Đại Bảo và các ca ca cả ngàn lời không thốt ra nổi.
Cuối cùng chỉ cưng chiều xoa xoa mái tóc bù xù như ổ chim của muội muội.
"Ừm!"
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng bọn họ vừa tự hào lại vừa xấu hổ.
Tự hào vì có muội muội đáng yêu như vậy.
Xấu hổ vì bọn họ là ca ca nhưng đến lúc then chốt lại phải để muội muội bảo vệ mình!
Bọn họ thầm thề rằng sau này sẽ ngày càng mạnh mẽ, họ sẽ bảo vệ muội muội, bảo vệ mẫu thân, không để bị người ta ức hiếp mà không thể phản kháng như hôm nay nữa.
Lý bà bà nhẹ nhàng nói với Thái thị bên cạnh: "Thái thị, ngươi là người có phúc, nuôi được mấy đứa trẻ ngoan ngoãn thế này, sau này phúc phần của ngươi còn nhiều."
Thái thị mắt đỏ hoe, gật đầu.
Nàng biết mấy đứa trẻ này, nàng thương yêu chúng không uổng công.
Ngay lúc đó, từ bên ngoài vang lên tiếng Đường lão bà.
"Trời ơi! Lại đánh cháu trai ta nữa rồi! Lưu tiên cô, bà mau xem xem, Tiểu Nguyên Bảo này không biết bị quỷ gì nhập thân mà cứ cách ba hôm lại đánh người Đường gia, bà mau thu phục cái đứa nghiệt chướng này cho ta đi!"
Đường Đại Long bọn chúng nghe tiếng bà nội Đường liền lớn tiếng khóc lóc.
"Bà ơi, cuối cùng bà cũng đến rồi!"
"Bà ơi! Tiểu Nguyên Bảo điên rồi, chỉ một tay cũng ném chúng con ra ngoài, nó là quái vật đó!"
Đường bà bà đã bàn bạc với Đường lão gia, bà ta sẽ đi mời thần bà.
Nếu Vương gia thật sự cho lương thực, liền để Đường gia đến xem xét tình hình, nếu lương thực Vương gia cho nhiều thì sẽ cho mẹ con họ một cơ hội sửa đổi, đem họ đón về Đường gia tiện thể mang lương thực về luôn.
Nếu họ không biết điều, vậy thì dùng nắm đấm mà giảng đạo lý, mang về nửa số lương thực để làm lễ hiếu kính.
Nếu không ổn thì không cần nể mặt nữa, Đường bà tử sẽ mang thần bà đến trừ khử cái Tiểu Nguyên Bảo bị quỷ ám gây rối kia!
Xem xem Thái thị cùng đám con của nàng còn dám hung hăng càn quấy đến đâu!
Xem tình thế này, e rằng đã khó mà giảng hòa được nữa rồi, may thay, bà ta đã kịp mời thần bà về đây.
Thấy Đường lão bà dẫn theo Lưu thần bà vào tiểu viện, ba huynh đệ Đại Bảo lập tức phản ứng, kéo muội muội Tiểu Nguyên Bảo ra phía sau để bảo vệ.
Bọn trẻ trong lòng cũng thấp thỏm bất an.
Vì cớ gì mà muội muội lại đột nhiên trở nên lợi hại như thế, không chỉ người ngoài nghi ngờ, ngay cả bọn họ cũng không rõ thực hư.
Chỉ e thần bà thật sự sẽ gây hại cho muội muội!
"Nãi nãi, bà nói bậy gì vậy? Muội muội không phải bị quỷ ám đâu! Muội muội chỉ là mở được linh khiếu nên sức lực có lớn thêm chút thôi!"
"Lưu Thần bà, chẳng lẽ là hôm qua bà đánh cược thua rồi, nay đến đây kiếm cớ gây chuyện ư?"
Thái thị bước tới bế lấy Tiểu Nguyên Bảo: "Đừng sợ, mẫu thân bảo vệ con."
Còn đương sự Tiểu Nguyên Bảo với đôi mắt tròn xoe ngập nước nhưng tuyệt nhiên không có vẻ gì là sợ hãi.
Đứa bé chu miệng, không vui nói: "Hứ, toàn là kẻ xấu, hết kẻ này lại đến kẻ khác."
Đường lão bà nghe Tiểu Nguyên Bảo nói vậy lập tức rùng mình, vội nói: "Lưu tiên cô, mau, mau tróc lấy yêu nghiệt này đi!"
Trục xuất được quỷ dữ trên người Tiểu Nguyên Bảo thì mẹ con bọn họ cũng dễ bị bà mặc sức khống chế rồi.
Lưu thần bà ngày hôm qua đã bị bắt ăn phải thứ dơ bẩn, bề ngoài tuy làm ra vẻ điềm tĩnh nhưng trở về nhà nghĩ lại lại càng thêm tức tối.
Mối làm ăn tốt đẹp bị phá hủy.
Đã thế còn phải chịu bẽ mặt vì bị ép ăn thứ dơ bẩn.
Bà ta cảm thấy đứa bé này có gì đó không ổn, từ đâu lại có tài năng cứu người trở về từ cõi chết cơ chứ?
Hôm nay, Đường lão bà tìm đến nói Tiểu Nguyên Bảo bị quỷ ám, nên tính khí thay đổi thất thường.
Lưu thần bà ngẫm nghĩ.
Bởi hôm qua bà ta không nhận thấy trên người đứa bé này có chút âm khí nào.
Nếu thực sự bị quỷ ám, ít nhiều trên người phải có chút âm khí.
Nhưng Đường lão bà quả quyết kể về những điểm khác lạ của đứa bé, lại thêm Đường lão bà sẵn sàng trả giá cao.
Bà ta liền quyết định đến xem lại lần nữa.
Lỡ đâu là loại quỷ yêu có đạo hạnh sâu, hôm nay bà ta đã chuẩn bị đầy đủ.
"Được! Để tiên cô xem thử! Yêu nghiệt phương nào dám đến đây hại người!"
Chỉ thấy bà ta lấy từ trong ngực ra một tấm giấy màu vàng vẽ bùa chú có vẻ đã lâu năm, bốn góc của giấy đã sờn rách.
"Yêu ma quỷ quái, gặp phải bùa thánh của tiên cô còn không mau hiện hình!"
Đại Bảo và các ca ca lập tức phản xạ muốn chắn trước mặt Tiểu Nguyên Bảo.
Nhưng Tiểu Nguyên Bảo đã nhanh hơn họ một bước, xoẹt một cái chạy đến trước mặt Lưu thần bà rồi thò tay chộp lấy.
Tấm bùa màu vàng trong tay Lưu thần bà đã lọt vào tay đứa bé.
Tiểu Nguyên Bảo nhìn lên nhìn xuống tấm bùa, đánh giá: "Tấm bùa trừ quỷ này vẽ ẩu tả, mà thời gian đã lâu nên đã mất linh rồi."
Lưu thần bà kinh hãi.
Nhưng lúc này cô bé đã không nhịn được nữa, phẫn nộ bừng bừng: "Dám cướp lương thực nhà ta, còn dám đánh huynh đệ của ta… Các ngươi đều cút đi cho ta!"
Chỉ thấy đứa bé từ trong lòng Thái thị nhanh nhẹn nhảy xuống, như một quả cầu tuyết nhỏ lao vào chính giữa cuộc ẩu đả.
Ngay sau đó, Đường Đại Long, Đường Nhị Long đều bị đứa bé nắm lấy, ném từng đứa một ra khỏi tiểu viện giống như ném đồ rách nát.
Chúng nhân... há hốc mồm, mắt tròn xoe.
Mấy thiếu niên mười mấy tuổi lại bị một đứa bé ba tuổi như ném bao cát, nhẹ nhàng hất bay ra ngoài.
Đây là thần lực bẩm sinh gì đây!
Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì ai mà tin nổi?
Đại tẩu và Nhị tẩu Đường gia chen lấn với nhà Vương lão bá, định tranh nhau mang số lương thực trên xe bò về nhà.
Chứng kiến cảnh ấy, hai người họ sợ đến mức ngây ra như phỗng.
Tiểu Nguyên Bảo vừa ném xong mấy đứa cháu Đường gia liền đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hai nàng.
Hai người sợ đến mức lùi một bước, run rẩy nói: "Ngươi... ngươi làm gì vậy, sao ngươi có sức mạnh lớn như thế, ngươi bị quỷ nhập thân phải không? Đừng qua đây!"
Tiểu Nguyên Bảo ngẩng mặt nhỏ xinh xắn lên: "Các ngươi tự mình cút đi hay để ta ném các ngươi ra ngoài?"
Đại tẩu và Nhị tẩu Đường gia kinh hãi hét lên!
Các nàng không phải trẻ con, lũ trẻ bị ném ra ngoài chỉ là đau chút rồi tự đứng lên được, còn các nàng tuổi đã cao, chân tay không còn linh hoạt, nếu bị ném ra ngoài sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng, có khi cả nửa đời không đứng lên nổi.
Giữ lương thực hay giữ mạng đây?
Tranh giành lương thực để cả nhà ăn chung, không phải của riêng mình, cũng chẳng cần phải liều mạng đến thế.
Nghĩ thông suốt, hai nàng vội vàng nói: "Chúng ta tự cút, chúng ta tự cút!"
Ôi trời, đứa bé này trông quái lạ quá!
Hai người nói xong, quả thật là vừa run rẩy vừa lảo đảo mà chạy ra ngoài.
Mọi người đều nghĩ trận phong ba này xem ra đã lắng xuống, nhìn tiểu Tiểu Nguyên Bảo vừa kinh ngạc, vừa e dè, lại vừa cảm thấy thật sảng khoái.
Thấy Đường gia ức hiếp người đến vậy, quả là đáng bị đánh ra ngoài.
Chỉ có điều một đứa bé... sức mạnh cũng quá lớn rồi đấy.
Rõ ràng là một tiểu cô nương mềm mại.
Khi đánh người thì hung hăng, đánh xong gương mặt nhỏ nhắn liền dịu dàng lại như cầu khen ngợi mà chạy đến trước mặt Đại Bảo và các huynh: "Ca ca, bọn xấu đã bị đánh chạy rồi, chúng ta đem lương thực vào nhà thôi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại Bảo và các ca ca cả ngàn lời không thốt ra nổi.
Cuối cùng chỉ cưng chiều xoa xoa mái tóc bù xù như ổ chim của muội muội.
"Ừm!"
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng bọn họ vừa tự hào lại vừa xấu hổ.
Tự hào vì có muội muội đáng yêu như vậy.
Xấu hổ vì bọn họ là ca ca nhưng đến lúc then chốt lại phải để muội muội bảo vệ mình!
Bọn họ thầm thề rằng sau này sẽ ngày càng mạnh mẽ, họ sẽ bảo vệ muội muội, bảo vệ mẫu thân, không để bị người ta ức hiếp mà không thể phản kháng như hôm nay nữa.
Lý bà bà nhẹ nhàng nói với Thái thị bên cạnh: "Thái thị, ngươi là người có phúc, nuôi được mấy đứa trẻ ngoan ngoãn thế này, sau này phúc phần của ngươi còn nhiều."
Thái thị mắt đỏ hoe, gật đầu.
Nàng biết mấy đứa trẻ này, nàng thương yêu chúng không uổng công.
Ngay lúc đó, từ bên ngoài vang lên tiếng Đường lão bà.
"Trời ơi! Lại đánh cháu trai ta nữa rồi! Lưu tiên cô, bà mau xem xem, Tiểu Nguyên Bảo này không biết bị quỷ gì nhập thân mà cứ cách ba hôm lại đánh người Đường gia, bà mau thu phục cái đứa nghiệt chướng này cho ta đi!"
Đường Đại Long bọn chúng nghe tiếng bà nội Đường liền lớn tiếng khóc lóc.
"Bà ơi, cuối cùng bà cũng đến rồi!"
"Bà ơi! Tiểu Nguyên Bảo điên rồi, chỉ một tay cũng ném chúng con ra ngoài, nó là quái vật đó!"
Đường bà bà đã bàn bạc với Đường lão gia, bà ta sẽ đi mời thần bà.
Nếu Vương gia thật sự cho lương thực, liền để Đường gia đến xem xét tình hình, nếu lương thực Vương gia cho nhiều thì sẽ cho mẹ con họ một cơ hội sửa đổi, đem họ đón về Đường gia tiện thể mang lương thực về luôn.
Nếu họ không biết điều, vậy thì dùng nắm đấm mà giảng đạo lý, mang về nửa số lương thực để làm lễ hiếu kính.
Nếu không ổn thì không cần nể mặt nữa, Đường bà tử sẽ mang thần bà đến trừ khử cái Tiểu Nguyên Bảo bị quỷ ám gây rối kia!
Xem xem Thái thị cùng đám con của nàng còn dám hung hăng càn quấy đến đâu!
Xem tình thế này, e rằng đã khó mà giảng hòa được nữa rồi, may thay, bà ta đã kịp mời thần bà về đây.
Thấy Đường lão bà dẫn theo Lưu thần bà vào tiểu viện, ba huynh đệ Đại Bảo lập tức phản ứng, kéo muội muội Tiểu Nguyên Bảo ra phía sau để bảo vệ.
Bọn trẻ trong lòng cũng thấp thỏm bất an.
Vì cớ gì mà muội muội lại đột nhiên trở nên lợi hại như thế, không chỉ người ngoài nghi ngờ, ngay cả bọn họ cũng không rõ thực hư.
Chỉ e thần bà thật sự sẽ gây hại cho muội muội!
"Nãi nãi, bà nói bậy gì vậy? Muội muội không phải bị quỷ ám đâu! Muội muội chỉ là mở được linh khiếu nên sức lực có lớn thêm chút thôi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lưu Thần bà, chẳng lẽ là hôm qua bà đánh cược thua rồi, nay đến đây kiếm cớ gây chuyện ư?"
Thái thị bước tới bế lấy Tiểu Nguyên Bảo: "Đừng sợ, mẫu thân bảo vệ con."
Còn đương sự Tiểu Nguyên Bảo với đôi mắt tròn xoe ngập nước nhưng tuyệt nhiên không có vẻ gì là sợ hãi.
Đứa bé chu miệng, không vui nói: "Hứ, toàn là kẻ xấu, hết kẻ này lại đến kẻ khác."
Đường lão bà nghe Tiểu Nguyên Bảo nói vậy lập tức rùng mình, vội nói: "Lưu tiên cô, mau, mau tróc lấy yêu nghiệt này đi!"
Trục xuất được quỷ dữ trên người Tiểu Nguyên Bảo thì mẹ con bọn họ cũng dễ bị bà mặc sức khống chế rồi.
Lưu thần bà ngày hôm qua đã bị bắt ăn phải thứ dơ bẩn, bề ngoài tuy làm ra vẻ điềm tĩnh nhưng trở về nhà nghĩ lại lại càng thêm tức tối.
Mối làm ăn tốt đẹp bị phá hủy.
Đã thế còn phải chịu bẽ mặt vì bị ép ăn thứ dơ bẩn.
Bà ta cảm thấy đứa bé này có gì đó không ổn, từ đâu lại có tài năng cứu người trở về từ cõi chết cơ chứ?
Hôm nay, Đường lão bà tìm đến nói Tiểu Nguyên Bảo bị quỷ ám, nên tính khí thay đổi thất thường.
Lưu thần bà ngẫm nghĩ.
Bởi hôm qua bà ta không nhận thấy trên người đứa bé này có chút âm khí nào.
Nếu thực sự bị quỷ ám, ít nhiều trên người phải có chút âm khí.
Nhưng Đường lão bà quả quyết kể về những điểm khác lạ của đứa bé, lại thêm Đường lão bà sẵn sàng trả giá cao.
Bà ta liền quyết định đến xem lại lần nữa.
Lỡ đâu là loại quỷ yêu có đạo hạnh sâu, hôm nay bà ta đã chuẩn bị đầy đủ.
"Được! Để tiên cô xem thử! Yêu nghiệt phương nào dám đến đây hại người!"
Chỉ thấy bà ta lấy từ trong ngực ra một tấm giấy màu vàng vẽ bùa chú có vẻ đã lâu năm, bốn góc của giấy đã sờn rách.
"Yêu ma quỷ quái, gặp phải bùa thánh của tiên cô còn không mau hiện hình!"
Đại Bảo và các ca ca lập tức phản xạ muốn chắn trước mặt Tiểu Nguyên Bảo.
Nhưng Tiểu Nguyên Bảo đã nhanh hơn họ một bước, xoẹt một cái chạy đến trước mặt Lưu thần bà rồi thò tay chộp lấy.
Tấm bùa màu vàng trong tay Lưu thần bà đã lọt vào tay đứa bé.
Tiểu Nguyên Bảo nhìn lên nhìn xuống tấm bùa, đánh giá: "Tấm bùa trừ quỷ này vẽ ẩu tả, mà thời gian đã lâu nên đã mất linh rồi."
Lưu thần bà kinh hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro