Đoàn Sủng Cục Bột Nhỏ Ba Tuổi, Hóa Ra Nàng Là Nữ Nhi Ruột Của Diêm Vương
Mang Cả Sọt Lươ...
2024-11-14 16:50:59
Tiểu Nguyên Bảo thấy vui mừng, vỗ tay cười to phía sau: "Lần sau các ngươi còn dám đến bắt ta, ta sẽ đánh cho các ngươi xuống gặp phụ thân ta! Hừ!”
Cô bé nói “phụ thân” chính là chỉ Diêm Vương nơi địa phủ.
Người khác lại tưởng rằng cô bé nói đến Đường lão Tứ đã qua đời.
Nhị Bảo là người chấp nhận nhanh hơn cả: "Muội muội, muội thật lợi hại!”
Tiểu Nguyên Bảo ngẩng đầu lên: "Đương nhiên rồi! Sau này, ta sẽ bảo vệ các huynh, ta mạnh lắm đó, kẻ xấu đến cũng không cần phải sợ…”
Tự tin ngút trời.
Đến lúc này, Thái thị mới hoàn hồn lại bế tiểu Nguyên Bảo vào lòng, hốc mắt không khỏi ươn ướt: "Bé con ngoan của nương.”
Bất kể ra sao, dẫu thật sự là bị ma nhập nhưng cô bé vẫn là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của nàng.
Những đứa nhỏ này, nàng nuôi không hề uổng phí.
Chưa được bao lâu, bỗng dưng có vài người e dè tiến lại gần.
Nhị Bảo cảnh giác hỏi: "Đứng lại, các ngươi là ai?”
Lo lắng rằng lại là Đường lão bà tử đến tìm cách bắt muội muội cậu.
Thái thị lập tức khẩn trương, theo phản xạ tự nhiên ôm chặt nữ nhi.
Người dẫn đầu là một lão bá, vội vàng giải thích: "Ta là phụ thân của Vương Thiên Cẩu, chuyện là thế này, chúng ta… chúng ta nghe Đường bà tử bảo tiểu Nguyên Bảo của nhà các ngươi bị ma quỷ nhập thân, không biết có thể nhìn thấy Thiên Cẩu nhà chúng ta hay không? Ta với bà nhà ta đều già cả rồi, chỉ có một đứa nhi tử là Thiên Cẩu, giờ nó mất rồi, chúng ta cũng không muốn sống nữa, chúng ta muốn biết liệu Thiên Cẩu còn ở đó không hay đã đi đầu thai rồi…”
Lúc nãy, bọn họ thực ra đã lén nhìn thấy cảnh tượng đó cả rồi.
Đường bà tử bảo họ đứng ngoài đợi.
Nhìn thấy mọi chuyện bất thành, người ta lại không bằng lòng, họ cũng không thể cưỡng ép.
Đành bất đắc dĩ lùi một bước, mong sao được nói một câu với vong hồn nhi tử cũng mãn nguyện.
Nhị Bảo định lên tiếng từ chối.
Tiểu Nguyên Bảo bỗng cất giọng!
Tiểu Nguyên Bảo nói bằng giọng sặc mùi trẻ thơ: "Vị lão bá này, mặc dù giữa mi tâm của bá có mang sát khí, trong cung tử nữ có kiếp nạn, nhưng vẫn có bước ngoặt…”
Vương lão bá nghe xong vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng.
“Bước ngoặt ở chỗ nào?”
“Để ta xem cho bá.” Tiểu Nguyên Bảo đưa đôi tay mềm mịn của mình ra làm động tác kết quyết.
Miệng còn lẩm bẩm lẩm bẩm.
Mọi người…
Rất nhanh sau đó, Tiểu Nguyên Bảo nói: "Chưa có tên trong danh sách sinh tử nơi địa phủ, chắc chắn là trạng thái giả chết.”
Cô nương nhỏ bé, thế nhưng gương mặt lại đầy vẻ nghiêm túc.
Khiến người ta không thể không tin.
“A! Thật vậy ư? Tiểu sư phụ, liệu có thể đi cứu Thiên Cẩu nhà ta không? Chúng ta nguyện ý dâng bạc, nếu cần lương thực, chúng ta cũng sẵn sàng, tiểu sư phụ, ta cầu xin người…”
Lão bá vội đổi cách xưng hô, gọi cô bé là tiểu sư phụ.
Bây giờ đã không còn cách nào khác.
Thực sự không còn hy vọng nào khác.
Sau khi nhi tử được vớt từ nước lên, đã mời lang trung, cũng đã mời thần bà.
Ai cũng bảo là chết rồi.
Nếu không phải vì lão phu thê không thể dứt tình với đứa con trai duy nhất này thì hôm qua đã hạ táng rồi.
Thần bà bày cách cho họ rằng, nếu không nỡ để con một mình lên đường thì hãy tìm cho nó một người bầu bạn, Đường bà tử lúc đó có mặt liền tự đề xuất tiểu Nguyên Bảo nhà họ.
Vì vậy mới có chuyện hôm nay.
Tiểu Nguyên Bảo lập tức đồng ý: "Được thôi, chắc chắn có thể cứu, chúng ta cần lương thực để ăn…”
Bạc là thứ gì? Không cần!
Nương cùng các ca ca của cô bé luôn nói không có lương thực ăn, vậy thì cần phải đòi thêm một ít lương thực đem về, để cho nương cùng các ca ca ngày ngày đều ăn no!
“Được, không thành vấn đề, tiểu sư phụ, đi đi đi!”
Vương lão bá vui mừng khôn xiết, vội vàng đi trước dẫn đường.
Tiểu Nguyên Bảo lập tức nhấc đôi chân ngắn nhỏ của mình chạy theo.
Thấy Nhị Bảo cùng Thái thị vẫn đang ngẩn ngơ bất động, cô bé quay lại nói: "Nương, nhị ca, đi thôi, mang cả sọt để lấy lương thực về nữa…”
Thái thị cùng Nhị Bảo…
Chưa gì đã bảo mang theo sọt đi lấy lương thực rồi ư?
Hai người như mộng du mà theo sau.
Nhị Bảo vẫn là kẻ nhanh trí hơn, đi được nửa đường liền nhét hai cục đá vào trong ngực.
Nhỡ đâu lúc đó có chuyện gì không hay, còn có cái để bảo vệ muội muội an toàn rút lui.
Vừa lúc đó gặp ngay lý chính lão thúc của thôn Đường gia, ông đang đi theo sau Tam Bảo, chạy đến mức thở hồng hộc.
Hỏi bọn họ định đi đâu?
Nhị Bảo chỉ nói vài câu, lão thúc lý chính đã ngạc nhiên trợn tròn mắt.
“Thiên Cẩu chết đuối hơn một ngày rồi, lại còn bảo là chưa chết?”
Tam Bảo cũng thấy khó tin.
Nhưng Tam Bảo rất biết giữ thể diện: "Muội muội bảo cứu được, vậy thì sẽ cứu được!”
Nói xong liền hí hửng theo cùng đội ngũ.
Lý chính lão thúc đấm chân thở dài: "Bừa bãi! Thật bừa bãi!”
Ông sợ chuyện này lỡ không giải quyết ổn thỏa, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của thôn Đường Gia cũng liền vội vàng theo sau.
Cô bé nói “phụ thân” chính là chỉ Diêm Vương nơi địa phủ.
Người khác lại tưởng rằng cô bé nói đến Đường lão Tứ đã qua đời.
Nhị Bảo là người chấp nhận nhanh hơn cả: "Muội muội, muội thật lợi hại!”
Tiểu Nguyên Bảo ngẩng đầu lên: "Đương nhiên rồi! Sau này, ta sẽ bảo vệ các huynh, ta mạnh lắm đó, kẻ xấu đến cũng không cần phải sợ…”
Tự tin ngút trời.
Đến lúc này, Thái thị mới hoàn hồn lại bế tiểu Nguyên Bảo vào lòng, hốc mắt không khỏi ươn ướt: "Bé con ngoan của nương.”
Bất kể ra sao, dẫu thật sự là bị ma nhập nhưng cô bé vẫn là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của nàng.
Những đứa nhỏ này, nàng nuôi không hề uổng phí.
Chưa được bao lâu, bỗng dưng có vài người e dè tiến lại gần.
Nhị Bảo cảnh giác hỏi: "Đứng lại, các ngươi là ai?”
Lo lắng rằng lại là Đường lão bà tử đến tìm cách bắt muội muội cậu.
Thái thị lập tức khẩn trương, theo phản xạ tự nhiên ôm chặt nữ nhi.
Người dẫn đầu là một lão bá, vội vàng giải thích: "Ta là phụ thân của Vương Thiên Cẩu, chuyện là thế này, chúng ta… chúng ta nghe Đường bà tử bảo tiểu Nguyên Bảo của nhà các ngươi bị ma quỷ nhập thân, không biết có thể nhìn thấy Thiên Cẩu nhà chúng ta hay không? Ta với bà nhà ta đều già cả rồi, chỉ có một đứa nhi tử là Thiên Cẩu, giờ nó mất rồi, chúng ta cũng không muốn sống nữa, chúng ta muốn biết liệu Thiên Cẩu còn ở đó không hay đã đi đầu thai rồi…”
Lúc nãy, bọn họ thực ra đã lén nhìn thấy cảnh tượng đó cả rồi.
Đường bà tử bảo họ đứng ngoài đợi.
Nhìn thấy mọi chuyện bất thành, người ta lại không bằng lòng, họ cũng không thể cưỡng ép.
Đành bất đắc dĩ lùi một bước, mong sao được nói một câu với vong hồn nhi tử cũng mãn nguyện.
Nhị Bảo định lên tiếng từ chối.
Tiểu Nguyên Bảo bỗng cất giọng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Nguyên Bảo nói bằng giọng sặc mùi trẻ thơ: "Vị lão bá này, mặc dù giữa mi tâm của bá có mang sát khí, trong cung tử nữ có kiếp nạn, nhưng vẫn có bước ngoặt…”
Vương lão bá nghe xong vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng.
“Bước ngoặt ở chỗ nào?”
“Để ta xem cho bá.” Tiểu Nguyên Bảo đưa đôi tay mềm mịn của mình ra làm động tác kết quyết.
Miệng còn lẩm bẩm lẩm bẩm.
Mọi người…
Rất nhanh sau đó, Tiểu Nguyên Bảo nói: "Chưa có tên trong danh sách sinh tử nơi địa phủ, chắc chắn là trạng thái giả chết.”
Cô nương nhỏ bé, thế nhưng gương mặt lại đầy vẻ nghiêm túc.
Khiến người ta không thể không tin.
“A! Thật vậy ư? Tiểu sư phụ, liệu có thể đi cứu Thiên Cẩu nhà ta không? Chúng ta nguyện ý dâng bạc, nếu cần lương thực, chúng ta cũng sẵn sàng, tiểu sư phụ, ta cầu xin người…”
Lão bá vội đổi cách xưng hô, gọi cô bé là tiểu sư phụ.
Bây giờ đã không còn cách nào khác.
Thực sự không còn hy vọng nào khác.
Sau khi nhi tử được vớt từ nước lên, đã mời lang trung, cũng đã mời thần bà.
Ai cũng bảo là chết rồi.
Nếu không phải vì lão phu thê không thể dứt tình với đứa con trai duy nhất này thì hôm qua đã hạ táng rồi.
Thần bà bày cách cho họ rằng, nếu không nỡ để con một mình lên đường thì hãy tìm cho nó một người bầu bạn, Đường bà tử lúc đó có mặt liền tự đề xuất tiểu Nguyên Bảo nhà họ.
Vì vậy mới có chuyện hôm nay.
Tiểu Nguyên Bảo lập tức đồng ý: "Được thôi, chắc chắn có thể cứu, chúng ta cần lương thực để ăn…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạc là thứ gì? Không cần!
Nương cùng các ca ca của cô bé luôn nói không có lương thực ăn, vậy thì cần phải đòi thêm một ít lương thực đem về, để cho nương cùng các ca ca ngày ngày đều ăn no!
“Được, không thành vấn đề, tiểu sư phụ, đi đi đi!”
Vương lão bá vui mừng khôn xiết, vội vàng đi trước dẫn đường.
Tiểu Nguyên Bảo lập tức nhấc đôi chân ngắn nhỏ của mình chạy theo.
Thấy Nhị Bảo cùng Thái thị vẫn đang ngẩn ngơ bất động, cô bé quay lại nói: "Nương, nhị ca, đi thôi, mang cả sọt để lấy lương thực về nữa…”
Thái thị cùng Nhị Bảo…
Chưa gì đã bảo mang theo sọt đi lấy lương thực rồi ư?
Hai người như mộng du mà theo sau.
Nhị Bảo vẫn là kẻ nhanh trí hơn, đi được nửa đường liền nhét hai cục đá vào trong ngực.
Nhỡ đâu lúc đó có chuyện gì không hay, còn có cái để bảo vệ muội muội an toàn rút lui.
Vừa lúc đó gặp ngay lý chính lão thúc của thôn Đường gia, ông đang đi theo sau Tam Bảo, chạy đến mức thở hồng hộc.
Hỏi bọn họ định đi đâu?
Nhị Bảo chỉ nói vài câu, lão thúc lý chính đã ngạc nhiên trợn tròn mắt.
“Thiên Cẩu chết đuối hơn một ngày rồi, lại còn bảo là chưa chết?”
Tam Bảo cũng thấy khó tin.
Nhưng Tam Bảo rất biết giữ thể diện: "Muội muội bảo cứu được, vậy thì sẽ cứu được!”
Nói xong liền hí hửng theo cùng đội ngũ.
Lý chính lão thúc đấm chân thở dài: "Bừa bãi! Thật bừa bãi!”
Ông sợ chuyện này lỡ không giải quyết ổn thỏa, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của thôn Đường Gia cũng liền vội vàng theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro