Đoàn Sủng Cục Bột Nhỏ Ba Tuổi, Hóa Ra Nàng Là Nữ Nhi Ruột Của Diêm Vương
Sợ Đi Đại Tiện
2024-11-14 16:50:59
Lại nói về bên Thái thị, vừa dùng canh gà để nấu với bột ngũ cốc, cả căn lều tranh đều thơm lừng.
May mắn thay, chỗ ở của họ nằm cuối thôn, người khác thường không qua lại nên không ai ngửi thấy.
Thái thị cùng ba đứa nhỏ đều ăn uống thỏa mãn, thật đã lâu rồi chưa được ăn no nê như thế này.
Có được lương thực, lòng không còn sợ hãi, cuộc sống cũng có thêm niềm hy vọng, mọi người làm việc gì cũng tràn đầy sinh lực.
Trước khi đi ngủ, dưới đống rơm khô trong lều tranh, họ đào một cái hố chôn lương thực vào rồi phủ kín lên bằng một lớp rơm khô dày.
Đêm đến, không giường chiếu chăn màn, cả nhà phải chen chúc trong đống rơm, Thái thị ôm lấy tiểu Nguyên Bảo mà ngủ, ba huynh đệ: Đại Bảo nằm ngoài cùng, Tam Bảo dựa sát mẫu thân và muội muội, còn Nhị Bảo nằm ở giữa cùng nhau sưởi ấm.
Tiểu Nguyên Bảo nằm trong lòng Thái thị, ngón tay nhỏ vẫn ngậm trong miệng, cơ thể người phàm quả thật ấm áp biết bao!
Ở nơi đây, dường như mọi người đều thương yêu cô bé lắm thay.
Chốn địa phủ, Diêm Vương phụ thân ngày ngày bận bịu, chẳng có thời gian bầu bạn cùng cô bé, ngày thường cô bé chỉ có thể trêu chọc tiểu quỷ, lại luôn bị phụ thân phạt đánh vào mông.
Chẳng vui thú gì cả.
Ở nơi này lại có mẫu thân, có các huynh đệ, thực náo nhiệt biết bao!
Cô bé bỗng dưng thấy thích nơi này.
Cô bé không muốn quay về nữa.
Cô bé muốn bảo vệ bọn họ!
Cô bé muốn thay đổi sinh tử bạ của bọn họ!
Từ chính cô bé- tiểu Nguyên Bảo mà thành!
Bên ngoài gió bắc vù vù, cả nhà nằm trong đống rơm trong lều tranh, hiếm khi được ăn no, ngủ say sưa đến độ chẳng hay trời đất.
Chỉ có mình tiểu Nguyên Bảo mắt to tròn thao láo, nhìn đông ngó tây, lòng tràn ngập sự tò mò về thế giới mới này, đến khi tiếng gà gáy báo hiệu sáng sớm cô bé mới lại thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi tiểu Nguyên Bảo thức dậy, người nhà đã dậy hết cả à ra ngoài làm việc.
Đại Bảo đã vào núi, Thái thị cùng Nhị Bảo làm việc bên ngoài.
Chỉ còn Tam Bảo ở lại trông chừng muội muội.
“Tam ca!”
“Muội dậy rồi à? Mẫu thân chờ muội cùng ăn cơm đó.”
Nghe đến ăn cơm, tiểu Nguyên Bảo liền vui mừng.
Cục bột nhỏ với hai bím tóc ngủ cả đêm, nay đã rối xù.
Nhìn qua, cô bé như một chú sư tử con còn thơm mùi hôi sữa.
“Tam ca, huynh làm sao vậy? Có phải trong người khó chịu không?” Cô bé nhận thấy vẻ mặt Tam Bảo có chút kỳ lạ, đôi má đỏ hây hây.
“Không, huynh không sao, hôm qua ăn no rồi.”
Tiểu Nguyên Bảo ngơ ngác: "Ăn no rồi thì khó chịu sao?”
“Không phải, chỉ là ăn no rồi thì muốn đi đại tiện…”
Tam Bảo giải thích, cậu đang cố gắng nín nhịn không muốn đi.
“Vậy huynh đi đi!” Tiểu Nguyên Bảo càng thêm khó hiểu.
Cậu đỏ cả mặt lên, sao lại không chịu đi tiện chứ?
“Có phải không ra được không?”
“Không phải, huynh không thể đại tiện! Chỉ cần không đại tiện, bụng sẽ không đói, thế là chẳng cần ăn lương thực nữa…”
Dù bây giờ nhà đã có nửa bao lương thực nhưng nếu ăn hết thì sao?
Cậu muốn ăn ít đi một chút để tiết kiệm cho gia đình, đến lúc đó có thể để lại cho muội muội ăn.
Tiểu Nguyên Bảo lần đầu nghe thấy có chuyện như vậy, mắt to chớp chớp, dò hỏi: "Thật không? Ai nói với huynh vậy?”
Bụng cô bé thường hay đói, chẳng lẽ là vì đại tiện nhiều quá sao?
Tam Bảo đáp: "Ừ, là nãi nãi nói…”
Thái thị ở bên ngoài nghe được cuộc đối thoại của hai đứa trẻ mà lòng không khỏi chua xót.
Đường lão bà tử quả thật chẳng phải người tử tế!
Thật độc ác khi hại trẻ nhỏ đến như vậy.
Thái thị vội vàng bước vào trong, nói: “Các con đừng nghe lời của nãi nãi các con, đó toàn là nói hươu nói vượn, nhịn không đại tiện là bệnh, trước kia từng có người làm vậy suýt nữa mất mạng! Đừng tin lời bà ấy, Tam Bảo, mau ra mà đại tiện đi, còn Tiểu Nguyên Bảo đừng nghe ca ca nói bậy, ca con đã bị gạt rồi.”
Cục bột nhỏ nghe xong, sắc mặt lo lắng của bé con ba tuổi trở nên thư thái như vừa được thở phào, gương mặt hiện lên vẻ may mắn như thể nhẹ nhõm sau một phen hú vía.
“Con nghe lời nương, nãi nãi là người xấu.”
May mắn thay, chỗ ở của họ nằm cuối thôn, người khác thường không qua lại nên không ai ngửi thấy.
Thái thị cùng ba đứa nhỏ đều ăn uống thỏa mãn, thật đã lâu rồi chưa được ăn no nê như thế này.
Có được lương thực, lòng không còn sợ hãi, cuộc sống cũng có thêm niềm hy vọng, mọi người làm việc gì cũng tràn đầy sinh lực.
Trước khi đi ngủ, dưới đống rơm khô trong lều tranh, họ đào một cái hố chôn lương thực vào rồi phủ kín lên bằng một lớp rơm khô dày.
Đêm đến, không giường chiếu chăn màn, cả nhà phải chen chúc trong đống rơm, Thái thị ôm lấy tiểu Nguyên Bảo mà ngủ, ba huynh đệ: Đại Bảo nằm ngoài cùng, Tam Bảo dựa sát mẫu thân và muội muội, còn Nhị Bảo nằm ở giữa cùng nhau sưởi ấm.
Tiểu Nguyên Bảo nằm trong lòng Thái thị, ngón tay nhỏ vẫn ngậm trong miệng, cơ thể người phàm quả thật ấm áp biết bao!
Ở nơi đây, dường như mọi người đều thương yêu cô bé lắm thay.
Chốn địa phủ, Diêm Vương phụ thân ngày ngày bận bịu, chẳng có thời gian bầu bạn cùng cô bé, ngày thường cô bé chỉ có thể trêu chọc tiểu quỷ, lại luôn bị phụ thân phạt đánh vào mông.
Chẳng vui thú gì cả.
Ở nơi này lại có mẫu thân, có các huynh đệ, thực náo nhiệt biết bao!
Cô bé bỗng dưng thấy thích nơi này.
Cô bé không muốn quay về nữa.
Cô bé muốn bảo vệ bọn họ!
Cô bé muốn thay đổi sinh tử bạ của bọn họ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ chính cô bé- tiểu Nguyên Bảo mà thành!
Bên ngoài gió bắc vù vù, cả nhà nằm trong đống rơm trong lều tranh, hiếm khi được ăn no, ngủ say sưa đến độ chẳng hay trời đất.
Chỉ có mình tiểu Nguyên Bảo mắt to tròn thao láo, nhìn đông ngó tây, lòng tràn ngập sự tò mò về thế giới mới này, đến khi tiếng gà gáy báo hiệu sáng sớm cô bé mới lại thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi tiểu Nguyên Bảo thức dậy, người nhà đã dậy hết cả à ra ngoài làm việc.
Đại Bảo đã vào núi, Thái thị cùng Nhị Bảo làm việc bên ngoài.
Chỉ còn Tam Bảo ở lại trông chừng muội muội.
“Tam ca!”
“Muội dậy rồi à? Mẫu thân chờ muội cùng ăn cơm đó.”
Nghe đến ăn cơm, tiểu Nguyên Bảo liền vui mừng.
Cục bột nhỏ với hai bím tóc ngủ cả đêm, nay đã rối xù.
Nhìn qua, cô bé như một chú sư tử con còn thơm mùi hôi sữa.
“Tam ca, huynh làm sao vậy? Có phải trong người khó chịu không?” Cô bé nhận thấy vẻ mặt Tam Bảo có chút kỳ lạ, đôi má đỏ hây hây.
“Không, huynh không sao, hôm qua ăn no rồi.”
Tiểu Nguyên Bảo ngơ ngác: "Ăn no rồi thì khó chịu sao?”
“Không phải, chỉ là ăn no rồi thì muốn đi đại tiện…”
Tam Bảo giải thích, cậu đang cố gắng nín nhịn không muốn đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy huynh đi đi!” Tiểu Nguyên Bảo càng thêm khó hiểu.
Cậu đỏ cả mặt lên, sao lại không chịu đi tiện chứ?
“Có phải không ra được không?”
“Không phải, huynh không thể đại tiện! Chỉ cần không đại tiện, bụng sẽ không đói, thế là chẳng cần ăn lương thực nữa…”
Dù bây giờ nhà đã có nửa bao lương thực nhưng nếu ăn hết thì sao?
Cậu muốn ăn ít đi một chút để tiết kiệm cho gia đình, đến lúc đó có thể để lại cho muội muội ăn.
Tiểu Nguyên Bảo lần đầu nghe thấy có chuyện như vậy, mắt to chớp chớp, dò hỏi: "Thật không? Ai nói với huynh vậy?”
Bụng cô bé thường hay đói, chẳng lẽ là vì đại tiện nhiều quá sao?
Tam Bảo đáp: "Ừ, là nãi nãi nói…”
Thái thị ở bên ngoài nghe được cuộc đối thoại của hai đứa trẻ mà lòng không khỏi chua xót.
Đường lão bà tử quả thật chẳng phải người tử tế!
Thật độc ác khi hại trẻ nhỏ đến như vậy.
Thái thị vội vàng bước vào trong, nói: “Các con đừng nghe lời của nãi nãi các con, đó toàn là nói hươu nói vượn, nhịn không đại tiện là bệnh, trước kia từng có người làm vậy suýt nữa mất mạng! Đừng tin lời bà ấy, Tam Bảo, mau ra mà đại tiện đi, còn Tiểu Nguyên Bảo đừng nghe ca ca nói bậy, ca con đã bị gạt rồi.”
Cục bột nhỏ nghe xong, sắc mặt lo lắng của bé con ba tuổi trở nên thư thái như vừa được thở phào, gương mặt hiện lên vẻ may mắn như thể nhẹ nhõm sau một phen hú vía.
“Con nghe lời nương, nãi nãi là người xấu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro