Đoàn Sủng Cục Bột Nhỏ Ba Tuổi, Hóa Ra Nàng Là Nữ Nhi Ruột Của Diêm Vương

Thi Cẩu Biến Dị

2024-12-03 21:31:16

"Thiên Cẩu ca ca, huynh chưa chết chứ?"

Vương Thiên Cẩu khó nhọc ngồi dậy, ra hiệu mình vẫn còn sống.

Hai người cuối cùng cũng nhìn rõ thứ bóng đen bốc mùi thối trên mặt đất kia rốt cuộc là cái gì!

Đó là một con xác chó thối biến dị, tứ chi bám đất, hình dáng tựa loài chó nhưng trên thân lại mang một khuôn mặt người. Thoạt nhìn, khiến người ta sợ hãi kinh hồn táng đảm.

"Đây là thứ quỷ quái gì vậy?" Vương Thiên Cẩu nghĩ đến việc mỗi đêm bị thứ này nhìn chằm chằm khi ngủ, suýt nữa đã buồn nôn mà phun ra hết cả.

Tiểu Nguyên Bảo cũng không chắc chắn, vì đây là lần đầu tiên bé gặp phải thứ như vậy. "Chắc là thi cẩu, trong sách của phụ thân muội có nhắc qua…"

"Đây là chó sao? Sao lại có khuôn mặt của con người?"

Cục bột nhỏ đoán định: "Ban đầu nó hẳn là một con sói hoang, nhưng sau ăn quá nhiều thịt người, lại ở lâu trong nơi cực âm, hấp thu âm khí mà biến dị, nên mới mọc ra khuôn mặt người…"

"Ọe!" Vương Thiên Cẩu không nhịn được, cúi xuống nôn mửa.

Thấy vậy, Tiểu Nguyên Bảo nhanh chóng chạy tới kéo cậu, nói: "Thiên Cẩu ca ca, huynh đã trúng độc của âm khí nơi này rồi, mau nắm tay của muội đi."

Bé đưa bàn tay nhỏ có ấn ký hình hồ lô tới trước mặt Vương Thiên Cẩu.

Vương Thiên Cẩu vội nắm lấy tay bé.

Thật hiệu nghiệm!

Những triệu chứng khó chịu trong người như được Tiểu Nguyên Bảo hấp thu hết, thân thể lập tức cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Còn chưa kịp kinh ngạc, thì con thi cẩu đang nằm thoi thóp trên mặt đất bỗng cất giọng nói.

"Ngươi… gạt ta… không trúng độc… đồ lừa gạt…"

Giọng nói khàn khàn quái dị, tựa như âm thanh từ chiếc mõ cũ mục nát vọng ra…

Tiểu Nguyên Bảo cười khúc khích:

"Đúng vậy! Ta có tiểu hồ lô có thể hấp thu âm khí, ta không trúng độc đâu, chỉ là gạt ngươi cho vui thôi mà…"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vương Thiên Cẩu…

Cũng đúng lúc này, Đại Bảo dẫn theo đám thôn dân chạy đến, vừa hay nghe được đoạn đối thoại này, ai nấy đều kinh hãi không thốt nên lời.

Đây là thứ tà vật gì mà lại có thể nói được tiếng người!

Hai đứa trẻ nhỏ dắt tay nhau đứng giữa rừng rậm, đối mặt với một con thi cẩu biết nói, chuyên ăn thịt người…

Cảnh tượng này, làm sao không khiến người ta rụng rời cho được?

Đại Bảo vội vã lao tới, hỏi: "Muội muội, muội có sao không? Thiên Cẩu đệ đệ thì sao?"

Vương Thiên Cẩu tuy hơi run nhưng vẫn đủ tỉnh táo để thuật lại ngắn gọn mọi việc.

Nghe xong câu chuyện, mọi người mới hiểu rõ đầu đuôi.

Thứ tà ác như vậy, lại thực sự bị hai đứa trẻ con hợp lực bắt được! Thật khiến người ta khó lòng tin nổi.

Lý chính lão thúc cũng chạy tới, thở hổn hển vì tuổi đã cao, vừa trông thấy con thi cẩu trên mặt đất, suýt nữa ông ngã khuỵu.

"Thi cẩu! Đây chính là thi cẩu! Lão nhân trong thôn từng nói, gần thôn Đường gia chúng ta có một con thi cẩu ăn thịt người, mặt mang hình người, hóa ra là thật…"

"Lý chính lão bá, chúng ta phải làm gì đây?"

Lý chính quả quyết đáp: "Phải đánh chết nó tại chỗ, đánh đến khi xương cốt nát vụn rồi đem đi đốt thành tro, nếu không nó sẽ sống lại."

"Được!"

Vương Thiên Cẩu nắm tay Tiểu Nguyên Bảo rút khỏi khu vực, nhường chỗ cho người lớn xử lý.

Con thi cẩu thấy đám đông kéo đến, từ cổ họng nó phát ra một tiếng cười lành lạnh kỳ quái. "Đốt… thành tro… cũng… vô dụng… ta sẽ… sống lại… các ngươi… cả thôn… đều không thoát…"

Dẫu nói không rõ ràng, nhưng ý tứ thì ai cũng hiểu được.

Người người thêm phần sợ hãi: "Làm sao bây giờ? Nó nói nó sẽ sống lại!"

"Nếu không diệt tận gốc, sau này nó lén lút tấn công, cả thôn chúng ta sẽ chẳng còn ai sống sót."

"Thứ này tà môn quá! Ta sợ lắm!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không ai dám đánh đòn đầu tiên vì sợ bị báo thù.

Cuối cùng, Tiểu Nguyên Bảo cất tiếng, giọng trẻ con trong trẻo: "Nó không thể sống lại đâu, nếu đánh chết nó, con có thể thu lấy hồn phách của nó, khiến nó chết triệt để, ngay cả địa phủ cũng không vào được…"

Lý chính lão thúc hỏi lại, đầy nghi hoặc: "Thật sao?"

Tiểu Nguyên Bảo gật đầu chắc nịch: "Vâng, Bảo Bảo không nói dối đâu!"

"Được rồi, mọi người cùng ta lên! Đánh chết con súc sinh hại người này…"

Lý chính lão thúc là người đầu tiên xông vào.

Thôn dân cũng liều mình xông lên.

Bởi nếu để lại mối họa này, đêm ngủ ngày ăn cũng chẳng yên lòng.

Mỗi người một tay nông cụ, dao búa, quyết tâm diệt trừ tai họa.

Một trận đánh loạn xạ, thân thể của thi cẩu bị đánh đến nát bươm không còn hình dáng.

Lý chính lão thúc lập tức sai người đi nhặt cành khô lại, chất thành đống rồi châm lửa, thiêu thi cẩu đến thành tro.

Trong ngọn lửa ngùn ngụt bốc cao, mọi người nhìn thấy một cụm bóng đen bỗng nhiên từ trong đám lửa vụt ra.

Tức thì, lòng dạ mọi người đều nhảy lên tận cổ họng.

Quả nhiên, có ác linh chạy thoát ra rồi.

Chỉ thấy tiểu nha đầu nhỏ xinh với hai bím tóc nhỏ như sừng dê, giơ tay hướng về phía cụm bóng đen kia không chút nao núng.

Bóng đen ấy phát ra một tiếng thảm khiếu "a…" vang dội, tựa như bị một lực hút mạnh mẽ giam cầm, giãy giụa không thoát được, thân hình trong không trung vặn vẹo điên cuồng.

Mọi người trông thấy, bất giác rùng mình lạnh sống lưng.

Nhưng cục bột nhỏ vẫn sắc mặt bình thản như thường, bàn tay nhỏ vươn ra trong hư không mà nhẹ nhàng nắm lại.

Ngay lập tức, bóng đen liền tan biến không còn thấy tung tích.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đoàn Sủng Cục Bột Nhỏ Ba Tuổi, Hóa Ra Nàng Là Nữ Nhi Ruột Của Diêm Vương

Số ký tự: 0