Đành Lòng Buông...
2024-10-28 17:07:03
Kỷ Vân Diễm liếc nhìn nàng vài cái, nhẹ nhàng nhướng mày. Đứa nhỏ này có vẻ như rất nắm chắc?
Bạch trưởng lão nhíu mày: “Ngươi đã làm gì hắn?”
“Bạch trưởng lão, ngươi đã từng nghe qua một loại sâu nhỏ.” Mộc Lăng Bắc dùng bàn tay còn lại của mình để so sánh kích thước của nó. “Một con nhỏ như vậy thôi cũng có thể khống chế thần trí của một cao thủ Độ Kiếp kỳ.”
Nàng bắt đầu bịa chuyện, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến trí tưởng tượng của mọi người có mặt tại đây.
Thiên hạ có một tông môn rất thần bí, chuyên thuần dưỡng những loại sâu như vậy, mọi người gọi nó là trùng biến sắc, mặc dù không biết tại sao Mộc Lăng Bắc lại đột nhiên nhắc đến điều này, làm thế nào mà nàng lại có được những con sâu đó, nhưng nhìn dáng vẻ của Kim Tả Ngạn, thật sự rất giống bị trúng cổ, cho dù Mộc Lăng Bắc buông tay ra, thì hắn ta vẫn ngơ ngác đứng ở đó, vẻ mặt dữ tợn, thần trí bất định, thoạt nhìn giống như một con rối.
Thôi trưởng lão mất bình tĩnh, lớn tiếng chửi rủa: “Mộc Lăng Bắc, ngươi thế mà lại cấu kết với tà môn ma đạo, tàn hại đồng môn!”
Nói xong ông ta định giơ kiếm thanh lý môn hộ, nhưng lại bị vị Bạch trưỡng lão bình tĩnh ngăn cản.
“Sao ngươi lại cản ta!” Thôi trưởng lão nổi trận lôi đình.
Bạch trưởng lão đẩy ông ta ra sau, lắc đầu: “Sự tình còn chưa điều tra rõ, đừng vội kết luận, vẫn nên chờ Minh Hồ sư huynh cùng người của Kim gia tới, nếu lời nàng ta nói là thật, cổ trùng cũng không phải thứ dễ giải như vậy, giết nàng ta cũng không giải quyết được vấn đề.”
“Cứ để bọn họ rời đi như vậy ư?” Thôi trưởng lão tức giận đến râu tóc nổ tung, hai mắt trợn to như cái chuông đồng.
“Nhỡ đâu Kim Tả Ngạn xảy ra chuyện thì sao?” Bạch trưởng lão truyền âm, làm bộ làm tịch mà vỗ vỗ tay cầm kiếm của ông ta, “Hắn có thể bị thương ở bất kỳ nơi nào, những không thể ở Hành Vân Tông.”
Truyền xong âm, ông ta ôn hòa cười nói: “Nếu hai vị sư điệt muốn đi ra ngoài rèn luyện, vậy không cần vội vã học thuộc tông huấn nữa, Mộc sư điệt, ngươi là sư tỷ, đi ra ngoài phải chiếu cố sư đệ cho thật tốt.”
Giọng nói của ông ta không quá to cũng không quá nhỏ, vừa hay mọi người có mặt ở đây đều có thể nghe rõ, không ít người thầm mắng ông ta không biết xấu hổ, chuyện rõ ràng như vậy cũng có thể cường ngạnh nói thành đi ra ngoài rèn luyện.
“Bạch trưởng lão, ngài!” Đệ tử Kim gia cũng đành thoái lui.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, không giúp đỡ thì thôi, bây giờ còn thả người đi!
Bạch trưởng lão nhíu mày: “Ngươi đã làm gì hắn?”
“Bạch trưởng lão, ngươi đã từng nghe qua một loại sâu nhỏ.” Mộc Lăng Bắc dùng bàn tay còn lại của mình để so sánh kích thước của nó. “Một con nhỏ như vậy thôi cũng có thể khống chế thần trí của một cao thủ Độ Kiếp kỳ.”
Nàng bắt đầu bịa chuyện, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến trí tưởng tượng của mọi người có mặt tại đây.
Thiên hạ có một tông môn rất thần bí, chuyên thuần dưỡng những loại sâu như vậy, mọi người gọi nó là trùng biến sắc, mặc dù không biết tại sao Mộc Lăng Bắc lại đột nhiên nhắc đến điều này, làm thế nào mà nàng lại có được những con sâu đó, nhưng nhìn dáng vẻ của Kim Tả Ngạn, thật sự rất giống bị trúng cổ, cho dù Mộc Lăng Bắc buông tay ra, thì hắn ta vẫn ngơ ngác đứng ở đó, vẻ mặt dữ tợn, thần trí bất định, thoạt nhìn giống như một con rối.
Thôi trưởng lão mất bình tĩnh, lớn tiếng chửi rủa: “Mộc Lăng Bắc, ngươi thế mà lại cấu kết với tà môn ma đạo, tàn hại đồng môn!”
Nói xong ông ta định giơ kiếm thanh lý môn hộ, nhưng lại bị vị Bạch trưỡng lão bình tĩnh ngăn cản.
“Sao ngươi lại cản ta!” Thôi trưởng lão nổi trận lôi đình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch trưởng lão đẩy ông ta ra sau, lắc đầu: “Sự tình còn chưa điều tra rõ, đừng vội kết luận, vẫn nên chờ Minh Hồ sư huynh cùng người của Kim gia tới, nếu lời nàng ta nói là thật, cổ trùng cũng không phải thứ dễ giải như vậy, giết nàng ta cũng không giải quyết được vấn đề.”
“Cứ để bọn họ rời đi như vậy ư?” Thôi trưởng lão tức giận đến râu tóc nổ tung, hai mắt trợn to như cái chuông đồng.
“Nhỡ đâu Kim Tả Ngạn xảy ra chuyện thì sao?” Bạch trưởng lão truyền âm, làm bộ làm tịch mà vỗ vỗ tay cầm kiếm của ông ta, “Hắn có thể bị thương ở bất kỳ nơi nào, những không thể ở Hành Vân Tông.”
Truyền xong âm, ông ta ôn hòa cười nói: “Nếu hai vị sư điệt muốn đi ra ngoài rèn luyện, vậy không cần vội vã học thuộc tông huấn nữa, Mộc sư điệt, ngươi là sư tỷ, đi ra ngoài phải chiếu cố sư đệ cho thật tốt.”
Giọng nói của ông ta không quá to cũng không quá nhỏ, vừa hay mọi người có mặt ở đây đều có thể nghe rõ, không ít người thầm mắng ông ta không biết xấu hổ, chuyện rõ ràng như vậy cũng có thể cường ngạnh nói thành đi ra ngoài rèn luyện.
“Bạch trưởng lão, ngài!” Đệ tử Kim gia cũng đành thoái lui.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, không giúp đỡ thì thôi, bây giờ còn thả người đi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro