Mạo Hiểm Qua Mắ...
2024-10-28 17:07:03
Theo lý thì kết cục của nhân vật phản diện rất thảm, chết dưới tay những tu sĩ độ kiếp, hồn phi phách lạc.
Nàng đã xem qua cốt truyện của nguyên tác, nhân vật nam chính vì ghen ghét thiên phú của hắn ta, đem rất nhiều tội ác đổ lên đầu hắn, ví dụ như vụ án moi tim của thiếu nữ, vụ án huyết tẩy tông môn, còn có vụ ăn thịt hài tử.
Nghĩ đến đây, Mộc Lăng Bắc đưa tay giật góc áo của hắn ta.
“Ca ca.”
Nàng cười ngọt ngào với hắn.
“Đừng sợ.” Kỳ Vân Diễm cười an ủi, nắm chặt tay nàng: “Có ca ca ở đây.”
Kỷ Vân Diễm cũng không biết tại sao nhất định mình phải bảo vệ nàng, lúc phản ứng lại, bản thân đã đứng trước mặt nàng rồi.
Phạm trưởng lão hừ lạnh một tiếng, dò xét từ trên xuống dưới thấy áo choàng đệ tử của Kim gia trên người Kỷ Vân Diễm, hiểu lầm hắn ta vì hộ chủ mới không muốn Mộc Lăng Bắc chết.
Lúc này những người phiền phức còn lại đương nhiên không quan trọng bằng bảo bối của Kim gia, Phạm trưởng lão không suy nghĩ nhiều, chỉ cần là đệ tử của Kim gia, đều dốc sức liều mạng bảo vệ Kim Tả Ngạn.
Phạm trưởng lão kéo Kim Tả Ngạn qua, kiểm tra tử tế từ trên xuống dưới một lúc, lông mày trắng như tuyết nhíu đến mức dính vào nhau.
Dù ông ta là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, nhưng cả đời chỉ si mê với kiếm, đối với tà môn ngoại đạo không biết nhiều lắm, không thể xác định Kim Tả Ngạn có trúng cổ thật hay không, trong cơ thể của hắn, xác thực có gì đó bất thường, mạch tượng kỳ quái, lúc mạnh lúc yếu, linh thức uể oải.
“Có ta ở đây, không việc gì phải lo, bất kể là trùng gì thì ăn thần thảo đều có thể giải quyết.” Phạm trưởng lão thay đổi tâm trạng, sờ lên cái đầu tròn của Kim Tả Ngạn.
Vốn dĩ lần này ông ta không muốn tranh giành thần thảo, bây giờ lại phải đi tranh một chuyến.
Mộc Lăng Bắc nghe nói thì ánh mắt sáng lên, trong đầu đã có kế sách, từ phía sau Kỷ Vân Diễm ló đầu ra dò xét: “Thần thảo sẽ không cứu được hắn đâu, con cổ trùng kia ta dưỡng hơn mười năm, ăn hết chất độc xung quanh tông môn, độc tính cực kỳ manh!”
Nói xong nàng đắc ý ưỡn ngực, mười phần tự tin, giống như mấy lời đó đều là sự thật, đôi mắt to tròn hình quả hạnh hiện lên một tia giảo hoạt.
Những người khác có lẽ không tin nàng, đáng tiếc Phạm trưởng lão ngoại trừ kiếm, thì những chuyện khác đều không hiểu, dù sao tu vi đã đến Độ Kiếp kỳ, thân thể và thần thức đều rất mạnh, cho dù ở phương diện khác kém một chút cũng không sao, thực lực vẫn nằm ở đó, hết thảy âm mưu quỷ kế đều không có tác dụng.
Nàng đã xem qua cốt truyện của nguyên tác, nhân vật nam chính vì ghen ghét thiên phú của hắn ta, đem rất nhiều tội ác đổ lên đầu hắn, ví dụ như vụ án moi tim của thiếu nữ, vụ án huyết tẩy tông môn, còn có vụ ăn thịt hài tử.
Nghĩ đến đây, Mộc Lăng Bắc đưa tay giật góc áo của hắn ta.
“Ca ca.”
Nàng cười ngọt ngào với hắn.
“Đừng sợ.” Kỳ Vân Diễm cười an ủi, nắm chặt tay nàng: “Có ca ca ở đây.”
Kỷ Vân Diễm cũng không biết tại sao nhất định mình phải bảo vệ nàng, lúc phản ứng lại, bản thân đã đứng trước mặt nàng rồi.
Phạm trưởng lão hừ lạnh một tiếng, dò xét từ trên xuống dưới thấy áo choàng đệ tử của Kim gia trên người Kỷ Vân Diễm, hiểu lầm hắn ta vì hộ chủ mới không muốn Mộc Lăng Bắc chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này những người phiền phức còn lại đương nhiên không quan trọng bằng bảo bối của Kim gia, Phạm trưởng lão không suy nghĩ nhiều, chỉ cần là đệ tử của Kim gia, đều dốc sức liều mạng bảo vệ Kim Tả Ngạn.
Phạm trưởng lão kéo Kim Tả Ngạn qua, kiểm tra tử tế từ trên xuống dưới một lúc, lông mày trắng như tuyết nhíu đến mức dính vào nhau.
Dù ông ta là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, nhưng cả đời chỉ si mê với kiếm, đối với tà môn ngoại đạo không biết nhiều lắm, không thể xác định Kim Tả Ngạn có trúng cổ thật hay không, trong cơ thể của hắn, xác thực có gì đó bất thường, mạch tượng kỳ quái, lúc mạnh lúc yếu, linh thức uể oải.
“Có ta ở đây, không việc gì phải lo, bất kể là trùng gì thì ăn thần thảo đều có thể giải quyết.” Phạm trưởng lão thay đổi tâm trạng, sờ lên cái đầu tròn của Kim Tả Ngạn.
Vốn dĩ lần này ông ta không muốn tranh giành thần thảo, bây giờ lại phải đi tranh một chuyến.
Mộc Lăng Bắc nghe nói thì ánh mắt sáng lên, trong đầu đã có kế sách, từ phía sau Kỷ Vân Diễm ló đầu ra dò xét: “Thần thảo sẽ không cứu được hắn đâu, con cổ trùng kia ta dưỡng hơn mười năm, ăn hết chất độc xung quanh tông môn, độc tính cực kỳ manh!”
Nói xong nàng đắc ý ưỡn ngực, mười phần tự tin, giống như mấy lời đó đều là sự thật, đôi mắt to tròn hình quả hạnh hiện lên một tia giảo hoạt.
Những người khác có lẽ không tin nàng, đáng tiếc Phạm trưởng lão ngoại trừ kiếm, thì những chuyện khác đều không hiểu, dù sao tu vi đã đến Độ Kiếp kỳ, thân thể và thần thức đều rất mạnh, cho dù ở phương diện khác kém một chút cũng không sao, thực lực vẫn nằm ở đó, hết thảy âm mưu quỷ kế đều không có tác dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro