Ngoan Nào, Sư Đ...
2024-10-28 17:07:03
Khi tấm chắn bảo vệ của linh thuyền được mở ra, nó có thể chịu được một đòn toàn lực từ một tu sĩ Độ Kiếp kỳ, có thể nói là đã đạt được nửa mức của Tiên Khí rồi.
Bạch trưởng lão thật sự không đành lòng, ánh mắt lưu luyến nhìn về phía chiếc linh thuyền: “Cuối cùng cũng tiễn được cái tiểu tổ tông này đi rồi, hy vọng người của Kim gia mau chóng đuổi kịp, cũng như koi như là vì con thuyền này hoá giải được một chút oán giận.”
Ông ta cũng không muốn phí công mà tặng đi một món bảo bối như vây, xem như để Kim gia nợ ông ta một phần nhân tình đi?
Hành Vân Tông có lãnh thổ vô cùng rộng lớn, linh thuyền phải mất nửa giờ mới có thể ra khỏi lãnh thổ của tông môn.
Trong nửa canh giờ đó, các đệ tử của Kim gia túm tụm lại ở một đầu, giống như một đàn chim cút đáng thương sắp bị đánh, căm giận trừng mắt nhìn Mộc Lăng Bắc, trong khi đó Mộc Lăng Bắc ngồi nhàn nhã ở đầu bên kia, Kim Tả Ngạn ngồi bên cạnh cô, che khuôn mặt đang sưng đỏ của mình lại than đau.
“Mộc Lăng Bắc! Ngươi đã làm gì ta?”
Kim Tả Ngạn nhìn thấy máu nhuốm đầy tay mình thì hoảng sợ.
Thấy hắn ta cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đệ tử Kim gia miệng năm mồm bảy tranh nhau trả lời, rướn cổ ra kêu gào, giống như một đám ngỗng đang kêu quặp quặp.
“Thiếu gia, nàng ta chắc chắn đã hạ cổ trùng lên người người rồi!”
“Đúng vậy, nàng ta chính là yêu nữ!”
“Thiếu gia, chạy mau!”
“Không nghĩ tới Hành Vân Tông ngấm ngầm cho đệ tử học tà thuật!”
“Đúng vậy, nhất định phải khiến cho toàn bộ người trong thiên hạ đều biết!”
“Gia chủ sắp tới rồi, thiếu gia đừng sợ!”
“……”
Trong mắt của Kỷ Vân Diễm toàn là vẻ châm biếm, khoanh tay dựa vào lan can của linh thuyền, cách hai bên một đoạn, tương đương với việc hắn ta đang đứng một mình ở giữa con thuyền, nghe thấy vậy liền quay đầu lại nhìn Mộc Lăng Bắc.
Hắn ta cũng muốn biết vừa rồi cô làm thế nào để khiến Kim Tả Ngạn nghe lời như vậy, nếu như nói là cổ trùng thì lại không giống lắm.
Tầm mắt của Mộc Lăng Bắc và hắn ta chạm nhau, cô ngượng ngùng gãi gãi đầu, thực ra lúc nãy cô chỉ sử dụng vài viên thuốc của nguyên chủ mà thôi.
Nguyên chủ không có thiên phú về kiếm thuật, nhưng lại rất thông thạo những thứ khác, đặc biệt là dùng độc thảo, trồng loại nào thì sinh trưởng loại đó, trong túi trữ vật có rất nhiều thứ có thể điều khiển tâm trí người khác, nhưng nàng ta lại rụt rè, không bao giờ dám sử dụng, chỉ biết lén giấu đi, nhưng lại là chỗ tốt cho nàng.
Bạch trưởng lão thật sự không đành lòng, ánh mắt lưu luyến nhìn về phía chiếc linh thuyền: “Cuối cùng cũng tiễn được cái tiểu tổ tông này đi rồi, hy vọng người của Kim gia mau chóng đuổi kịp, cũng như koi như là vì con thuyền này hoá giải được một chút oán giận.”
Ông ta cũng không muốn phí công mà tặng đi một món bảo bối như vây, xem như để Kim gia nợ ông ta một phần nhân tình đi?
Hành Vân Tông có lãnh thổ vô cùng rộng lớn, linh thuyền phải mất nửa giờ mới có thể ra khỏi lãnh thổ của tông môn.
Trong nửa canh giờ đó, các đệ tử của Kim gia túm tụm lại ở một đầu, giống như một đàn chim cút đáng thương sắp bị đánh, căm giận trừng mắt nhìn Mộc Lăng Bắc, trong khi đó Mộc Lăng Bắc ngồi nhàn nhã ở đầu bên kia, Kim Tả Ngạn ngồi bên cạnh cô, che khuôn mặt đang sưng đỏ của mình lại than đau.
“Mộc Lăng Bắc! Ngươi đã làm gì ta?”
Kim Tả Ngạn nhìn thấy máu nhuốm đầy tay mình thì hoảng sợ.
Thấy hắn ta cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đệ tử Kim gia miệng năm mồm bảy tranh nhau trả lời, rướn cổ ra kêu gào, giống như một đám ngỗng đang kêu quặp quặp.
“Thiếu gia, nàng ta chắc chắn đã hạ cổ trùng lên người người rồi!”
“Đúng vậy, nàng ta chính là yêu nữ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thiếu gia, chạy mau!”
“Không nghĩ tới Hành Vân Tông ngấm ngầm cho đệ tử học tà thuật!”
“Đúng vậy, nhất định phải khiến cho toàn bộ người trong thiên hạ đều biết!”
“Gia chủ sắp tới rồi, thiếu gia đừng sợ!”
“……”
Trong mắt của Kỷ Vân Diễm toàn là vẻ châm biếm, khoanh tay dựa vào lan can của linh thuyền, cách hai bên một đoạn, tương đương với việc hắn ta đang đứng một mình ở giữa con thuyền, nghe thấy vậy liền quay đầu lại nhìn Mộc Lăng Bắc.
Hắn ta cũng muốn biết vừa rồi cô làm thế nào để khiến Kim Tả Ngạn nghe lời như vậy, nếu như nói là cổ trùng thì lại không giống lắm.
Tầm mắt của Mộc Lăng Bắc và hắn ta chạm nhau, cô ngượng ngùng gãi gãi đầu, thực ra lúc nãy cô chỉ sử dụng vài viên thuốc của nguyên chủ mà thôi.
Nguyên chủ không có thiên phú về kiếm thuật, nhưng lại rất thông thạo những thứ khác, đặc biệt là dùng độc thảo, trồng loại nào thì sinh trưởng loại đó, trong túi trữ vật có rất nhiều thứ có thể điều khiển tâm trí người khác, nhưng nàng ta lại rụt rè, không bao giờ dám sử dụng, chỉ biết lén giấu đi, nhưng lại là chỗ tốt cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro