Nguyên Tác Lừa...
2024-10-28 17:07:03
“Được.” Doãn Tịch Lạc nhảy lên linh thuyền của Mộc Lăng Bắc, cúi đầu nói với Kim Tả Ngạn: “Tiểu Ngạn ở lại đây, Tiểu Thất cũng ở lại, linh thuyền của sư phụ sẽ bảo vệ các ngươi.”
“Lạc tỷ tỷ!” Kim Tả Ngạn nôn nóng, đến mức hai chữ sư tỷ cũng không gọi nữa: “Ta cũng muốn đi!”
Nói xong liền tóm lấy mạn thuyền không buông.
“Cùng đi, cùng đi.” Mộc Lăng Bắc vô cùng rộng rãi: “Sư tỷ không cần phải lo lắng cho linh thuyền của sư phụ. Bây giờ mọi người đều đi giành thần thảo hết rồi.”
Doãn Tịch Lạc nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Cũng phải, trên đó có cấm chế của sư phụ, người bình thường cũng không phá giải được.”
Không có người điều khiển linh thuyền của Minh Hồ, chỉ đành để nó trôi trong không trung.
Kỷ Vân Diễm đỡ lấy lan can chậm chạp đi phía sau cùng, nhân lúc người khác không để ý dán thứ gì đó lên, lúc này mới nhẹ nhàng nhảy lên, dừng lại ở phía sau Kim Tả Ngạn.
Bạo quang chói mắt bao phủ lấy đỉnh núi, giống như một quả trứng khổng lồ đầy màu sắc, vô số đạo kiếm va chạm, vang leng keng leng keng trên đó, nhưng không ai đánh vỡ được nó.
Các tu sĩ có mặt tại đó đều thể hiện sự thần thông của mình, vừa phải phá giải cấm chế, vừa phải đề phòng kiếm quang kiếm khí của người khác, vô cùng chật vật. Tình hình của các tu sĩ ở Độ Kiếp kỳ còn khá ổn, Minh Hồ vẫn còn sức lực dư dả để xoay đầu nhìn lại một cái, phát hiện thấy một chiếc linh thuyền nhẹ nhàng bay nhanh về phía này, thoáng nhìn thấy Doãn Tịch Lạc ở bên trên, có hơi phân tâm, bị một thanh kiếm sắc bén chém ngang cánh tay, chém rách tay áo, trên cánh tay cũng có một miệng vết thương không sâu.
Mộc Lăng Bắc dùng chiêu thức tàn nhẫn ngang tàng, một giây cũng không dừng lại, điều khiển linh thuyền đụng vào quả trứng nhiều màu, “vèo” một tiếng, cả người và linh thuyền đều không thấy đâu.
“Chuyện gì vậy?”
“Lẽ nào cần phải có linh thuyền mới đi vào trong được?”
“Là cảnh trong cảnh sao?”
“Lấy linh thuyền của ta thử xem!”
“...”
Phát hiện thấy điều kỳ lạ ở bên này, các tu sĩ đều gọi pháp bảo linh thuyển của mình ra, nhất thời xung quanh quả trứng nhiều màu đều là linh thuyền, chi chít dày đặc.
Linh thuyền của Minh Hồ ở nơi xa, trong lúc cấp bách, hắn ta cướp lấy linh thuyền của một tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
“Này này… Minh Hồ tiên tôn, ngươi làm vậy thật là vô lý quá đi!”
Đó là một tên tán tu xui xẻo, gào lên hai tiếng, trơ mắt nhìn linh thuyền của mình bị va chạm vỡ tan tành, gương mặt đau lòng đến nỗi biến hình.
“Lạc tỷ tỷ!” Kim Tả Ngạn nôn nóng, đến mức hai chữ sư tỷ cũng không gọi nữa: “Ta cũng muốn đi!”
Nói xong liền tóm lấy mạn thuyền không buông.
“Cùng đi, cùng đi.” Mộc Lăng Bắc vô cùng rộng rãi: “Sư tỷ không cần phải lo lắng cho linh thuyền của sư phụ. Bây giờ mọi người đều đi giành thần thảo hết rồi.”
Doãn Tịch Lạc nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Cũng phải, trên đó có cấm chế của sư phụ, người bình thường cũng không phá giải được.”
Không có người điều khiển linh thuyền của Minh Hồ, chỉ đành để nó trôi trong không trung.
Kỷ Vân Diễm đỡ lấy lan can chậm chạp đi phía sau cùng, nhân lúc người khác không để ý dán thứ gì đó lên, lúc này mới nhẹ nhàng nhảy lên, dừng lại ở phía sau Kim Tả Ngạn.
Bạo quang chói mắt bao phủ lấy đỉnh núi, giống như một quả trứng khổng lồ đầy màu sắc, vô số đạo kiếm va chạm, vang leng keng leng keng trên đó, nhưng không ai đánh vỡ được nó.
Các tu sĩ có mặt tại đó đều thể hiện sự thần thông của mình, vừa phải phá giải cấm chế, vừa phải đề phòng kiếm quang kiếm khí của người khác, vô cùng chật vật. Tình hình của các tu sĩ ở Độ Kiếp kỳ còn khá ổn, Minh Hồ vẫn còn sức lực dư dả để xoay đầu nhìn lại một cái, phát hiện thấy một chiếc linh thuyền nhẹ nhàng bay nhanh về phía này, thoáng nhìn thấy Doãn Tịch Lạc ở bên trên, có hơi phân tâm, bị một thanh kiếm sắc bén chém ngang cánh tay, chém rách tay áo, trên cánh tay cũng có một miệng vết thương không sâu.
Mộc Lăng Bắc dùng chiêu thức tàn nhẫn ngang tàng, một giây cũng không dừng lại, điều khiển linh thuyền đụng vào quả trứng nhiều màu, “vèo” một tiếng, cả người và linh thuyền đều không thấy đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chuyện gì vậy?”
“Lẽ nào cần phải có linh thuyền mới đi vào trong được?”
“Là cảnh trong cảnh sao?”
“Lấy linh thuyền của ta thử xem!”
“...”
Phát hiện thấy điều kỳ lạ ở bên này, các tu sĩ đều gọi pháp bảo linh thuyển của mình ra, nhất thời xung quanh quả trứng nhiều màu đều là linh thuyền, chi chít dày đặc.
Linh thuyền của Minh Hồ ở nơi xa, trong lúc cấp bách, hắn ta cướp lấy linh thuyền của một tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
“Này này… Minh Hồ tiên tôn, ngươi làm vậy thật là vô lý quá đi!”
Đó là một tên tán tu xui xẻo, gào lên hai tiếng, trơ mắt nhìn linh thuyền của mình bị va chạm vỡ tan tành, gương mặt đau lòng đến nỗi biến hình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro