Quỷ Ngàn Mặt (4...
2024-10-28 17:07:03
Kim Tả Ngạn dễ đối phó hơn nhiều so với những người khác, nghe thấy tiếng ồn ào từ xa, toàn bộ Hành Vân Tông có thể sẽ bị kinh động, tốt hơn hết là nên lừa Kim Tả Ngạn đến làm bùa hộ mệnh cho nàng.
Mặc dù gia hoả trước mặt này đã thay đổi dung mạo nhưng ánh mắt thì lại không biết nói dối. Ông nội, người đã nuôi lớn nàng, từng nói với nàng rằng, ánh mắt của con người rất khó để che giấu, dù có xấu xa đến đâu, nếu họ muốn giả vờ tử tế thì trong mắt họ luôn có dấu vết của sự tàn nhẫn, còn những người lương thiện, giả vờ làm kẻ ác, thì trong mắt họ vẫn còn một chút lương tâm tồn lại.
Nàng có thể nhìn thấy ẩn sâu trong đôi mắt kia vẫn còn một chút bóng dáng của lương tâm, giống hệt như tên Kim Tiểu Thất lúc nãy.
“Ta không phải họ Kim.” Vẻ mặt của thanh niên mang hắc y lạnh lùng, khuôn mặt tái nhợt có đường nét rõ ràng, có cảm giác xa lánh người khác.
“Vậy xin hỏi vị đạo hữu này, ngươi họ là gì?” Đó là tật xấu của người tu tiên, họ thích dùng sức mạnh để chèn ép người khác, nhưng lại không thích nói chuyện, người nào cũng kiệm lời, kiểu người nói nhảm nhiều như Kim Tả Ngạn cực kỳ ít.
Người này lúc ở bên cạnh Kim Tả Ngạn phải nói nhiều như vậy, cũng thật là làm khó hắn ta rồi, chẳng những khí chất thay đổi, khuôn mặt cũng thay đổi luôn, chẳng lẽ là ám vệ nằm vùng của tông môn khác?
Hành Vân Tông rất nổi tiếng, Kim gia cũng rất lợi hại, nếu bí tịch của cả hai bị một người nào đó nắm giữ hết, hắn ta thực sự có thể đè bẹp phần lớn người trong thiên hạ này.
Mộc Lăng Bắc càng nghĩ càng cảm thấy điều này có thể xảy ra.
Kỷ Vân Diễm nhìn đôi mắt thông minh linh động của thiếu nữ, sắc mặt không khỏi hoà hoãn hơn, ánh mắt có chút đờ đẫn, tựa như đang nhìn một người khác thông qua nàng.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau một lúc lâu, Kỷ Vân Diễm dời tầm mắt, lạnh lùng nói: “Ta họ Kỷ, tên là Vân Diễm.”
“Kỷ ca ca, tên ta là Mộc Lăng Bắc.” Mộc Lăng Bắc nhìn mặt đoán ý, chủ động khai báo họ tên.
Kỷ Vân Diễm nghe được hai chữ “ca ca” có chút giật mình, sau đó lạnh lùng nói: “Người ở bên ngoài gọi ta là Quỷ ngàn mặt.”
Muội muội của hắn ta đã sớm hoá thành cát bụi, không để lại chút gì, bây giờ hắn ta không cần thêm một muội muội khác.
Hắn ta nhìn thiếu nữ trước mặt, hy vọng có thể nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt và sợ hãi của nàng, nhưng hắn không được như ý nguyện.
Nàng không sợ hắn.
Mặc dù gia hoả trước mặt này đã thay đổi dung mạo nhưng ánh mắt thì lại không biết nói dối. Ông nội, người đã nuôi lớn nàng, từng nói với nàng rằng, ánh mắt của con người rất khó để che giấu, dù có xấu xa đến đâu, nếu họ muốn giả vờ tử tế thì trong mắt họ luôn có dấu vết của sự tàn nhẫn, còn những người lương thiện, giả vờ làm kẻ ác, thì trong mắt họ vẫn còn một chút lương tâm tồn lại.
Nàng có thể nhìn thấy ẩn sâu trong đôi mắt kia vẫn còn một chút bóng dáng của lương tâm, giống hệt như tên Kim Tiểu Thất lúc nãy.
“Ta không phải họ Kim.” Vẻ mặt của thanh niên mang hắc y lạnh lùng, khuôn mặt tái nhợt có đường nét rõ ràng, có cảm giác xa lánh người khác.
“Vậy xin hỏi vị đạo hữu này, ngươi họ là gì?” Đó là tật xấu của người tu tiên, họ thích dùng sức mạnh để chèn ép người khác, nhưng lại không thích nói chuyện, người nào cũng kiệm lời, kiểu người nói nhảm nhiều như Kim Tả Ngạn cực kỳ ít.
Người này lúc ở bên cạnh Kim Tả Ngạn phải nói nhiều như vậy, cũng thật là làm khó hắn ta rồi, chẳng những khí chất thay đổi, khuôn mặt cũng thay đổi luôn, chẳng lẽ là ám vệ nằm vùng của tông môn khác?
Hành Vân Tông rất nổi tiếng, Kim gia cũng rất lợi hại, nếu bí tịch của cả hai bị một người nào đó nắm giữ hết, hắn ta thực sự có thể đè bẹp phần lớn người trong thiên hạ này.
Mộc Lăng Bắc càng nghĩ càng cảm thấy điều này có thể xảy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Vân Diễm nhìn đôi mắt thông minh linh động của thiếu nữ, sắc mặt không khỏi hoà hoãn hơn, ánh mắt có chút đờ đẫn, tựa như đang nhìn một người khác thông qua nàng.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau một lúc lâu, Kỷ Vân Diễm dời tầm mắt, lạnh lùng nói: “Ta họ Kỷ, tên là Vân Diễm.”
“Kỷ ca ca, tên ta là Mộc Lăng Bắc.” Mộc Lăng Bắc nhìn mặt đoán ý, chủ động khai báo họ tên.
Kỷ Vân Diễm nghe được hai chữ “ca ca” có chút giật mình, sau đó lạnh lùng nói: “Người ở bên ngoài gọi ta là Quỷ ngàn mặt.”
Muội muội của hắn ta đã sớm hoá thành cát bụi, không để lại chút gì, bây giờ hắn ta không cần thêm một muội muội khác.
Hắn ta nhìn thiếu nữ trước mặt, hy vọng có thể nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt và sợ hãi của nàng, nhưng hắn không được như ý nguyện.
Nàng không sợ hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro