Thật Đau Lòng (...
2024-10-28 17:07:03
Tiểu bá vương Kim gia đến Hành Vân Tông mới nửa năm, đã tiến bộ rất nhiều.
Mộc Lăng Bắc chơi đùa với Ngọc Linh thuyền đã biến nhỏ trong lòng bàn tay, mỉm cười, nụ cười còn mang theo chút tính toán, nhưng không khiến người khác khó chịu, ngược lại cảm thấy nàng cơ trí đáng yêu, rất nhu thuận. Những đệ tử Kim Đan kỳ của Kim gia luôn để mắt đến nàng, có đệ tử tuổi xấp xỉ tiến lên ân cần hỏi:
“Mộc sư muội, ta dùng kiếm đưa ngươi đến đó nha!”
Trên đường đến Thính Phong Cốc, đa số mọi người đều bất tri bất giác bị Mộc Lăng Bắc hấp dẫn, nàng cau mày cười một cái đều khiến mọi người thả lỏng tâm tình, lúc đầu rất khinh thường, dần dần thì cố gắng bắt chuyện với nàng, Phạm trưởng lão thỉnh thoảng sẽ nghe nàng nói chuyện, thỉnh thoảng còn cười, nhưng lại không kéo xuống mặt mũi đi nói chuyện với nàng được, ông ta cũng mở một mắt nhắm một mắt để cho những người trẻ khác đến bắt chuyện với nàng, không quở trách.
“Ca ca.” Mộc Lăng Bắc quay đầu nhìn Kỷ Vân Diễm ở nơi hẻo lánh, giọng nói mềm mại: “Chúng ta ngồi linh thuyền đến đó đi?”
Kỷ Vân Diễm vừa mới giúp nàng thu hồi linh thuyền, nàng không có nhiều linh lực để khống chế linh thuyền biến lớn biến nhỏ, hơn nữa, bây giờ Kỷ Vân Diễm đang ngụy trang thành Kim Tiểu Thất, tu vi chưa tới Trúc Cơ kỳ thì đương nhiên sẽ không dùng kiếm được, nàng phải giúp hắn ta giấu diếm mới được.
Kỷ Vân Diễm sửng sốt trong chốc lát, không nghĩ nàng lại quan tâm đến chuyện thân phận không thể bại lộ của hắn như vậy, mời hắn cũng đi chung, hoàn toàn giao quyền khống chế linh thuyền cho hắn, trong lòng mềm nhũn, gật đầu: “Được.”
Hắn ta cũng đang lo không có cơ hội tới gần Minh Hồ.
Kim Tả Ngạn khịt mũi, xoay người phân phó Phạm trưởng lão: “Các ngài canh giữ chỗ này cho tốt, cung điện này nhìn không tệ, lát nữa ta dẫn theo sư... dẫn theo Tam sư tỷ về.”
Mọi người gật đầu đồng ý, đưa mắt nhìn ba người trên linh thuyền, bay đi xa.
Cung điện pháp bảo cách linh thuyền của Minh Hồ không xa, Minh Hồ híp hai mắt lại, nhận ra chiếc linh thuyền kia, đôi mắt trầm xuống, sau đó hắn ta thầm cười vì mình đã suy nghĩ quá nhiều, Ngọc Linh thuyền này, đến cả hắn cũng không đổi được với Bạch trưởng lão, sao có khả năng giao cho nghiệt đồ kia, chắc chắn là dựa vào xuất thân của tiểu đồ đệ Kim gia kia mới có được.
“Sư phụ?” Toàn bộ tâm tư Doãn Lạc Tịch đều để trên người hắn ta, phát hiện hơi thở của hắn ta trì trệ, trong lòng không khỏi lo lắng đứng dậy: “Sư đệ sư muội đến, lát nữa ta dẫn bọn họ đi dạo quanh khu vực được không?”
Mộc Lăng Bắc chơi đùa với Ngọc Linh thuyền đã biến nhỏ trong lòng bàn tay, mỉm cười, nụ cười còn mang theo chút tính toán, nhưng không khiến người khác khó chịu, ngược lại cảm thấy nàng cơ trí đáng yêu, rất nhu thuận. Những đệ tử Kim Đan kỳ của Kim gia luôn để mắt đến nàng, có đệ tử tuổi xấp xỉ tiến lên ân cần hỏi:
“Mộc sư muội, ta dùng kiếm đưa ngươi đến đó nha!”
Trên đường đến Thính Phong Cốc, đa số mọi người đều bất tri bất giác bị Mộc Lăng Bắc hấp dẫn, nàng cau mày cười một cái đều khiến mọi người thả lỏng tâm tình, lúc đầu rất khinh thường, dần dần thì cố gắng bắt chuyện với nàng, Phạm trưởng lão thỉnh thoảng sẽ nghe nàng nói chuyện, thỉnh thoảng còn cười, nhưng lại không kéo xuống mặt mũi đi nói chuyện với nàng được, ông ta cũng mở một mắt nhắm một mắt để cho những người trẻ khác đến bắt chuyện với nàng, không quở trách.
“Ca ca.” Mộc Lăng Bắc quay đầu nhìn Kỷ Vân Diễm ở nơi hẻo lánh, giọng nói mềm mại: “Chúng ta ngồi linh thuyền đến đó đi?”
Kỷ Vân Diễm vừa mới giúp nàng thu hồi linh thuyền, nàng không có nhiều linh lực để khống chế linh thuyền biến lớn biến nhỏ, hơn nữa, bây giờ Kỷ Vân Diễm đang ngụy trang thành Kim Tiểu Thất, tu vi chưa tới Trúc Cơ kỳ thì đương nhiên sẽ không dùng kiếm được, nàng phải giúp hắn ta giấu diếm mới được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Vân Diễm sửng sốt trong chốc lát, không nghĩ nàng lại quan tâm đến chuyện thân phận không thể bại lộ của hắn như vậy, mời hắn cũng đi chung, hoàn toàn giao quyền khống chế linh thuyền cho hắn, trong lòng mềm nhũn, gật đầu: “Được.”
Hắn ta cũng đang lo không có cơ hội tới gần Minh Hồ.
Kim Tả Ngạn khịt mũi, xoay người phân phó Phạm trưởng lão: “Các ngài canh giữ chỗ này cho tốt, cung điện này nhìn không tệ, lát nữa ta dẫn theo sư... dẫn theo Tam sư tỷ về.”
Mọi người gật đầu đồng ý, đưa mắt nhìn ba người trên linh thuyền, bay đi xa.
Cung điện pháp bảo cách linh thuyền của Minh Hồ không xa, Minh Hồ híp hai mắt lại, nhận ra chiếc linh thuyền kia, đôi mắt trầm xuống, sau đó hắn ta thầm cười vì mình đã suy nghĩ quá nhiều, Ngọc Linh thuyền này, đến cả hắn cũng không đổi được với Bạch trưởng lão, sao có khả năng giao cho nghiệt đồ kia, chắc chắn là dựa vào xuất thân của tiểu đồ đệ Kim gia kia mới có được.
“Sư phụ?” Toàn bộ tâm tư Doãn Lạc Tịch đều để trên người hắn ta, phát hiện hơi thở của hắn ta trì trệ, trong lòng không khỏi lo lắng đứng dậy: “Sư đệ sư muội đến, lát nữa ta dẫn bọn họ đi dạo quanh khu vực được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro