Xuyên Thành Pha...
2024-10-28 17:07:03
Về mặt lý thuyết, nàng hẳn là không thể đánh bại tu nhị đại, nhưng tu vi của Kim Tả Ngạn thấp hơn nguyên chủ, thân thể mong manh dễ vỡ, bình thường toàn kêu người bên cạnh thay hắn ta động thủ, còn bản thân thì đứng ở một bên xem náo nhiệt, hơn nữa hắn ta chắc chắn không ngờ rằng nàng lại đột nhiên bùng nổ, hắn ta bị nàng ấn trên mặt đất, mặt chà xát xuống đất, được một lát đã kêu rên đau đớn.
“Kim Tiểu Thất! Các ngươi đều là chết hết rồi sao! Mau tới cứu ta!” Hắn lớn tiếng kêu cứu, bảy tám thiếu niên mặc áo màu xanh từ ngoài cửa chạy vào.
Mộc Lăng Bắc thuận tay tóm lấy cổ hắn ta rồi xách lên, cố gắng hết sức giữ vững bàn tay đang bóp cổ hắn. Đáng tiếc thân thể nguyên chủ không mạnh bằng thân thể của nàng, vừa rồi nàng gần như đã hao tổn hơn phân nửa sức lực, cảm giác kiệt sức quét khắp cơ thể, chắc chắn không thể đối đầu với bảy tám người phía sau.
“Đứng lại, nếu các ngươi tiến thêm một bước nữa, ta sẽ bẻ gãy cổ hắn.” Mộc Lăng Bắc ổn định giọng nói, hung ác cất tiếng, siết chặt các ngón tay. Kim Tả Ngạn tức khắc không thở nổi, mặt sưng phù giống như đầu lợn mới nấu chín.
Cổ họng của hắn ta bị bóp chặt, mạng sống cũng bị chế trụ, không thể cử động, chỉ có thể giương mắt nhìn vào mấy người mới chạy vào.
Những thiếu niên đó đứng yên không dám động đậy, Mộc Lăng Bắc thở phào nhẹ nhõm.
Kim Tả Ngạn là một đại bảo bối, trong sách viết nếu hắn ta thiếu một cọng lông tơ thì phụ mẫu hắn sẽ khiến Tu Tiên giới phải rung chuyển. Nhìn những thiếu niên nghe lời ngoan ngoãn yên đứng ở đó, liền biết lời này là giả hay thật.
Thiếu niên cầm đầu trầm ổn mở miệng: “Mộc sư tỷ, ngươi muốn đối đầu với Kim gia sao?”
“Thất ca, phải làm sao bây giờ?” Những thiếu niên khác hoảng sợ, đồng loạt nhìn về phía hắn ta, giống như đã tìm được người đáng tin cậy.
Kim gia là một trong những tu tiên thế gia sánh ngang với thiên hạ đệ nhất tiên tông, cao thủ trải dài khắp thiên hạ, nếu ra ngoài rèn luyện, gặp được đệ tử của Kim gia thì các tu sĩ khác cũng sẽ lùi lại ba mươi dặm để tỏ lòng tôn kính.
Mộc Lăng Bắc trước đây luôn yếu đuối và rụt rè sao bây giờ lại... điên rồi sao? Dám bóp cổ của Kim Tả Ngạn.
“Hiện tại ngươi buông ngài ấy ra còn kịp.” Kim Tiểu Thất khuyên nhủ với giọng nhẹ nhàng, nhìn thì giống như là rất lo lắng cho sự sống chết của lắng Kim Tả Ngạn, nhưng trong giọng nói lại có một loại cảm giác tự đắc nhàn nhã.
“Kim Tiểu Thất! Các ngươi đều là chết hết rồi sao! Mau tới cứu ta!” Hắn lớn tiếng kêu cứu, bảy tám thiếu niên mặc áo màu xanh từ ngoài cửa chạy vào.
Mộc Lăng Bắc thuận tay tóm lấy cổ hắn ta rồi xách lên, cố gắng hết sức giữ vững bàn tay đang bóp cổ hắn. Đáng tiếc thân thể nguyên chủ không mạnh bằng thân thể của nàng, vừa rồi nàng gần như đã hao tổn hơn phân nửa sức lực, cảm giác kiệt sức quét khắp cơ thể, chắc chắn không thể đối đầu với bảy tám người phía sau.
“Đứng lại, nếu các ngươi tiến thêm một bước nữa, ta sẽ bẻ gãy cổ hắn.” Mộc Lăng Bắc ổn định giọng nói, hung ác cất tiếng, siết chặt các ngón tay. Kim Tả Ngạn tức khắc không thở nổi, mặt sưng phù giống như đầu lợn mới nấu chín.
Cổ họng của hắn ta bị bóp chặt, mạng sống cũng bị chế trụ, không thể cử động, chỉ có thể giương mắt nhìn vào mấy người mới chạy vào.
Những thiếu niên đó đứng yên không dám động đậy, Mộc Lăng Bắc thở phào nhẹ nhõm.
Kim Tả Ngạn là một đại bảo bối, trong sách viết nếu hắn ta thiếu một cọng lông tơ thì phụ mẫu hắn sẽ khiến Tu Tiên giới phải rung chuyển. Nhìn những thiếu niên nghe lời ngoan ngoãn yên đứng ở đó, liền biết lời này là giả hay thật.
Thiếu niên cầm đầu trầm ổn mở miệng: “Mộc sư tỷ, ngươi muốn đối đầu với Kim gia sao?”
“Thất ca, phải làm sao bây giờ?” Những thiếu niên khác hoảng sợ, đồng loạt nhìn về phía hắn ta, giống như đã tìm được người đáng tin cậy.
Kim gia là một trong những tu tiên thế gia sánh ngang với thiên hạ đệ nhất tiên tông, cao thủ trải dài khắp thiên hạ, nếu ra ngoài rèn luyện, gặp được đệ tử của Kim gia thì các tu sĩ khác cũng sẽ lùi lại ba mươi dặm để tỏ lòng tôn kính.
Mộc Lăng Bắc trước đây luôn yếu đuối và rụt rè sao bây giờ lại... điên rồi sao? Dám bóp cổ của Kim Tả Ngạn.
“Hiện tại ngươi buông ngài ấy ra còn kịp.” Kim Tiểu Thất khuyên nhủ với giọng nhẹ nhàng, nhìn thì giống như là rất lo lắng cho sự sống chết của lắng Kim Tả Ngạn, nhưng trong giọng nói lại có một loại cảm giác tự đắc nhàn nhã.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro