Xuyên Thành Pha...
2024-10-28 17:07:03
Chính là nhờ luồng linh lực đó, nguyên chủ cảm động đến rơi nước mắt với sư phụ của nàng ta, hắn ta nói gì cũng làm theo, rất nghe lời.
Mọi người đều cho rằng sư phụ của nàng thương hại nàng mới mang nàng từ Phàm giới về, còn nàng vì để báo đáp công ơn, rất ngoan ngoãn, bị sư huynh đệ bắt nạt đánh chửi cũng dám oán hận một câu nào.
Thật ra thì do nàng chỉ là một phao hôi, một khi lấy được thần thảo thì nàng liền vô dụng.
Mộc Lăng Bắc yên lặng không nói lời nào, chỉ kéo Kim Tả Ngạn chậm rãi lùi về phía cánh cửa.
Ánh sáng trong đình viện ngoài cửa mờ mịt, cây cối rợp bóng, vô cùng an tĩnh. Nàng vội vàng nhìn lướt qua, phát hiện ra rằng nơi này được xây dựng tựa vào một ngọn núi, tường viện được làm bằng những tảng đá lởm chởm và kỳ lạ, những hình chạm khắc trên đó tỏa ra những luồng ánh sáng xanh.
Bên trong, Kim Tiểu Thất thu dọn xong dược liệu, cầm túi trữ vật xoay người lại nhìn nàng, đôi mắt đen trắng trong veo thế mà lại vô cùng xinh đẹp và có thần, trong trẻo và lạnh lùng, dáng vẻ không hề giống một tay sai.
Mộc Lăng Bắc bắt gặp ánh mắt của hắn ta, sững sờ trong giây lát.
“Cái đồ vật bên kia không nhét vào được.” Giọng điệu của hắn ta rất ổn định,giơ ngón tay chỉ vào một vật trông giống ngọc nhưng lại không phải ngọc ở góc cửa
Hắn ta không nói thì đúng là Mộc Lăng Bắc không phát hiện ra có gì ở đó. Một khắc bị phân tâm, bàn tay đang giữ chặt Kim Tả Ngạn trong nháy mắt nới lỏng, thế mà lại để Kim Tả Ngạn thức tỉnh lại lúc nào thoát ra được.
“Khụ…… Khụ……” Hắn ta ôm cổ ho kịch liệt, nước mắt nhìn không được trào ra, mắt lưng tròng nhìn Mộc Lăng Bắc, không thể nói nên lời.
Bùa hộ mệnh đã bị mất, Kim Tả Ngạn ngay lập tức được những đệ tử mặc áo xanh đó bảo vệ, muốn một lần nữa bắt được hắn ta rất khó. Mộc Lăng Bắc nhanh chóng quyết định, giật lấy túi trữ đồ trong tay Kim Tiểu Thất, còn thuận tay chộp lấy cái đồ vật nhở bằng lòng bàn tay đó rồi tông cửa xông ra ngoài.
“Mau đuổi theo……” Kim Tả Ngạn che cổ, giọng nói khàn khàn như một ông già sắp chết.
Cổ họng bị thương rồi
Kim Tiểu Thất nhàn nhạt liếc nhìn hắn ta một cái, trước khi lui về phía đám người, dư quang đảo qua Mộc Lăng Bắc đang chạy tán loạn trong đình viện, đôi mày tuấn tú nhíu lại, bước chân chậm rãi, gãy nhẹ những ngót tay dưới ống tay áo to rộng.
Mộc Lăng Bắc chạy xuống bậc thang phía trước, lao vào trong đình viện nhưng lại bị trận pháp trong sân bao vây, tả xung hữu đột cũng không ra được, nàng lo lắng đến mức đổ mồ hôi đầm đìa.
Mọi người đều cho rằng sư phụ của nàng thương hại nàng mới mang nàng từ Phàm giới về, còn nàng vì để báo đáp công ơn, rất ngoan ngoãn, bị sư huynh đệ bắt nạt đánh chửi cũng dám oán hận một câu nào.
Thật ra thì do nàng chỉ là một phao hôi, một khi lấy được thần thảo thì nàng liền vô dụng.
Mộc Lăng Bắc yên lặng không nói lời nào, chỉ kéo Kim Tả Ngạn chậm rãi lùi về phía cánh cửa.
Ánh sáng trong đình viện ngoài cửa mờ mịt, cây cối rợp bóng, vô cùng an tĩnh. Nàng vội vàng nhìn lướt qua, phát hiện ra rằng nơi này được xây dựng tựa vào một ngọn núi, tường viện được làm bằng những tảng đá lởm chởm và kỳ lạ, những hình chạm khắc trên đó tỏa ra những luồng ánh sáng xanh.
Bên trong, Kim Tiểu Thất thu dọn xong dược liệu, cầm túi trữ vật xoay người lại nhìn nàng, đôi mắt đen trắng trong veo thế mà lại vô cùng xinh đẹp và có thần, trong trẻo và lạnh lùng, dáng vẻ không hề giống một tay sai.
Mộc Lăng Bắc bắt gặp ánh mắt của hắn ta, sững sờ trong giây lát.
“Cái đồ vật bên kia không nhét vào được.” Giọng điệu của hắn ta rất ổn định,giơ ngón tay chỉ vào một vật trông giống ngọc nhưng lại không phải ngọc ở góc cửa
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn ta không nói thì đúng là Mộc Lăng Bắc không phát hiện ra có gì ở đó. Một khắc bị phân tâm, bàn tay đang giữ chặt Kim Tả Ngạn trong nháy mắt nới lỏng, thế mà lại để Kim Tả Ngạn thức tỉnh lại lúc nào thoát ra được.
“Khụ…… Khụ……” Hắn ta ôm cổ ho kịch liệt, nước mắt nhìn không được trào ra, mắt lưng tròng nhìn Mộc Lăng Bắc, không thể nói nên lời.
Bùa hộ mệnh đã bị mất, Kim Tả Ngạn ngay lập tức được những đệ tử mặc áo xanh đó bảo vệ, muốn một lần nữa bắt được hắn ta rất khó. Mộc Lăng Bắc nhanh chóng quyết định, giật lấy túi trữ đồ trong tay Kim Tiểu Thất, còn thuận tay chộp lấy cái đồ vật nhở bằng lòng bàn tay đó rồi tông cửa xông ra ngoài.
“Mau đuổi theo……” Kim Tả Ngạn che cổ, giọng nói khàn khàn như một ông già sắp chết.
Cổ họng bị thương rồi
Kim Tiểu Thất nhàn nhạt liếc nhìn hắn ta một cái, trước khi lui về phía đám người, dư quang đảo qua Mộc Lăng Bắc đang chạy tán loạn trong đình viện, đôi mày tuấn tú nhíu lại, bước chân chậm rãi, gãy nhẹ những ngót tay dưới ống tay áo to rộng.
Mộc Lăng Bắc chạy xuống bậc thang phía trước, lao vào trong đình viện nhưng lại bị trận pháp trong sân bao vây, tả xung hữu đột cũng không ra được, nàng lo lắng đến mức đổ mồ hôi đầm đìa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro