Đoàn Sủng Năm 80: Bé Con Huyền Học Có Không Gian
Ầm Ĩ
VƯU TIỂU THIỂU
2024-08-23 07:51:19
Nhóm dịch: Bánh Bao
“Trời ạ! Mình khó khăn lắm mới tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, thi đậu đại học, lại chịu đựng thi xong nghiên cứu sinh, bây giờ còn muốn mình tiếp tục đọc sách sao.”
Không được không được, nói thế nào cô cũng không làm đâu!
Có lẽ do ý thức quá kháng cự chuyện này, trong chớp mắt, Đường Tảo Tảo Tảo bị đạp ra khỏi không gian.
Lồng ngực hơi đau.
Cúi đầu nhìn viên đá nhỏ treo ở ngực, thứ này còn ghi thù cô đấy! Không thích đọc sách còn không được sao?
Thử hỏi ai đã trải qua lễ rửa tội của kỳ thi tuyển sinh đại học, khó khăn của thử thách, người đó còn bằng lòng tiếp tục đọc sách thi thố sao?
Thế chẳng phải tự tìm ngược à?
Đường Tảo Tảo Tảo xoa ngực, nhanh chóng lau sạch bùn trên người.
Chắc tầm hơn nửa giờ, Thôi Tú Vinh cầm quần áo sạch sẽ đi vào.
Chỉ là một bộ quần áo tối màu, kích thước hơi rộng.
“Trẻ con nhà chúng ta đều lớn hơn cháu, quần áo mặc có thể không thích hợp, trước tiên cứ chắp vá đã. Lát nữa thím đến phòng bên cạnh thím Hai, thím Ba cháu hỏi thử, xem bọn họ có quần áo vừa cỡ hay không.”
“Vâng!”
Đường Tảo Tảo Tảo không hề ghét bỏ cái quần áo này, hiện tại cô ăn nhờ ở đậu, đương nhiên cái gì cũng tốt.
Nếu không chỉ với đứa bé bảy tám tuổi như cô đây, còn có thể đi đâu chứ?
“Nào, thím bôi thuốc mỡ cho cháu nhé.”
Bên này thuốc mỡ còn chưa bôi xong, thì bên tai đã truyền đến một trận ồn ào.
Thôi Tú Vinh lập tức đứng dậy, chạy ra ngoài xem xét thử.
Đường Tảo Tảo Tảo cũng cất kỹ thuốc mỡ, mang giày chạy ra ngoài.
Trong sân, Tần Quế Chi bóp eo chỉ vào Trần Mỹ Lệ và Đỗ Quyên.
“Hai người các ngươi cút sang một bên, tôi muốn tìm thôn trưởng, thôn trưởng đã đồng ý cho tôi 30 đồng rồi, đứa nhỏ nhà húng tôi đi khám bệnh chờ dùng tiền.”
Trần Mỹ Lệ liếc nhìn Tần Quế Chi, lại nhìn người trong thôn đang tiếp tục chặn ở ngoài cửa viện, trên mặt chị ta trắng đỏ đan xen.
“Muốn ầm ĩ thì đi ra chỗ khác ầm ĩ, đừng có mà gây chuyện ở nhà tôi.”
“Bà nhổ vào, cô là ai, dám nhì nhằng với bà đây hả!” Tần Quế Chi căn bản không thèm quan tâm Trần Mỹ Lệ.
Sau khi cô ta nói xong, bỗng thấy Thôi Tú Vinh từ trong phòng đi ra.
Nhất thời hai tròng mắt sáng lên, cô ta vội vàng tiến lên giữ chặt tay đối phương.
“Em gái Vinh à, thôn trưởng chính là đàn ông đỉnh thiên lập địa, thôn chúng ta lấy đó làm gương, vừa nãy thôn trưởng nói cho tôi 30 đồng khám bệnh cho đứa nhỏ, cũng không thể nuốt lời được.”
Thôi Tú Vinh vốn là một người đặc biệt ôn hòa, đâu phải là đối thủ của Tần Quế Chi.
Lúc này bị người giữ lại, chị ấy cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
“Chuyện này… chờ Đường An trở về nhất định sẽ giải quyết cho chị, chị đừng ầm ĩ ở đây.”
Tần Quế Chi thấy Thôi Tú Vinh qua loa với mình, cái nết cô ta lập tức bùng nổ.
“Vậy không được, bây giờ cô phải lấy ra ba mươi đồng! Nếu không hôm nay tôi sẽ không đi.”
Nói xong, cô ta trực tiếp ngồi ở trên ghế bên cạnh, còn vắt chéo chân.
Dáng vẻ kiêu ngạo kia tựa như cô ta chính là thôn trưởng.
Thôi Tú Vinh thấy vậy, vội vàng muốn nói nhưng lại nói không nên lời.
Cũng may em dâu 3 là Đỗ Quyên vốn nóng tính, miệng lưỡi không kém người khác.
“Tần Quế Chi, cô đủ chưa hả, làm sao, chúng tôi còn có thể thiếu tiền của cô à!”
“Đúng vậy, sợ các người thiếu tiền đó, ba mươi đồng đấy!”
Tần Quế Chi liếc mắt nhìn Đỗ Quyên một cái, đối phương lập tức không nói được câu nào.
Quả thật, ba mươi đồng thực sự là một khoản tiền lớn.
Đỗ Quyên buồn bực dậm chân, xoay người đi tìm anh cả Đường An.
Mới đi tới cửa viện, chỉ thấy người chặn ở cửa viện tản ra, sau đó trong đám người vọt tới một người.
Cô ta nhìn lại, thì ra là mẹ chồng!
Chỉ thấy trong tay bà Đường cầm quải trượng trực tiếp vọt tới giữa sân, đập cho một phát đằng sau lưng Tần Quế Chi.
Lần đánh này không nhẹ, Tần Quế Chi trực tiếp ngã xuống đất.
Hơn nữa cô ta còn vô cùng hoảng sợ nhìn về phía bà Đường.
“Trời ạ! Mình khó khăn lắm mới tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, thi đậu đại học, lại chịu đựng thi xong nghiên cứu sinh, bây giờ còn muốn mình tiếp tục đọc sách sao.”
Không được không được, nói thế nào cô cũng không làm đâu!
Có lẽ do ý thức quá kháng cự chuyện này, trong chớp mắt, Đường Tảo Tảo Tảo bị đạp ra khỏi không gian.
Lồng ngực hơi đau.
Cúi đầu nhìn viên đá nhỏ treo ở ngực, thứ này còn ghi thù cô đấy! Không thích đọc sách còn không được sao?
Thử hỏi ai đã trải qua lễ rửa tội của kỳ thi tuyển sinh đại học, khó khăn của thử thách, người đó còn bằng lòng tiếp tục đọc sách thi thố sao?
Thế chẳng phải tự tìm ngược à?
Đường Tảo Tảo Tảo xoa ngực, nhanh chóng lau sạch bùn trên người.
Chắc tầm hơn nửa giờ, Thôi Tú Vinh cầm quần áo sạch sẽ đi vào.
Chỉ là một bộ quần áo tối màu, kích thước hơi rộng.
“Trẻ con nhà chúng ta đều lớn hơn cháu, quần áo mặc có thể không thích hợp, trước tiên cứ chắp vá đã. Lát nữa thím đến phòng bên cạnh thím Hai, thím Ba cháu hỏi thử, xem bọn họ có quần áo vừa cỡ hay không.”
“Vâng!”
Đường Tảo Tảo Tảo không hề ghét bỏ cái quần áo này, hiện tại cô ăn nhờ ở đậu, đương nhiên cái gì cũng tốt.
Nếu không chỉ với đứa bé bảy tám tuổi như cô đây, còn có thể đi đâu chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nào, thím bôi thuốc mỡ cho cháu nhé.”
Bên này thuốc mỡ còn chưa bôi xong, thì bên tai đã truyền đến một trận ồn ào.
Thôi Tú Vinh lập tức đứng dậy, chạy ra ngoài xem xét thử.
Đường Tảo Tảo Tảo cũng cất kỹ thuốc mỡ, mang giày chạy ra ngoài.
Trong sân, Tần Quế Chi bóp eo chỉ vào Trần Mỹ Lệ và Đỗ Quyên.
“Hai người các ngươi cút sang một bên, tôi muốn tìm thôn trưởng, thôn trưởng đã đồng ý cho tôi 30 đồng rồi, đứa nhỏ nhà húng tôi đi khám bệnh chờ dùng tiền.”
Trần Mỹ Lệ liếc nhìn Tần Quế Chi, lại nhìn người trong thôn đang tiếp tục chặn ở ngoài cửa viện, trên mặt chị ta trắng đỏ đan xen.
“Muốn ầm ĩ thì đi ra chỗ khác ầm ĩ, đừng có mà gây chuyện ở nhà tôi.”
“Bà nhổ vào, cô là ai, dám nhì nhằng với bà đây hả!” Tần Quế Chi căn bản không thèm quan tâm Trần Mỹ Lệ.
Sau khi cô ta nói xong, bỗng thấy Thôi Tú Vinh từ trong phòng đi ra.
Nhất thời hai tròng mắt sáng lên, cô ta vội vàng tiến lên giữ chặt tay đối phương.
“Em gái Vinh à, thôn trưởng chính là đàn ông đỉnh thiên lập địa, thôn chúng ta lấy đó làm gương, vừa nãy thôn trưởng nói cho tôi 30 đồng khám bệnh cho đứa nhỏ, cũng không thể nuốt lời được.”
Thôi Tú Vinh vốn là một người đặc biệt ôn hòa, đâu phải là đối thủ của Tần Quế Chi.
Lúc này bị người giữ lại, chị ấy cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
“Chuyện này… chờ Đường An trở về nhất định sẽ giải quyết cho chị, chị đừng ầm ĩ ở đây.”
Tần Quế Chi thấy Thôi Tú Vinh qua loa với mình, cái nết cô ta lập tức bùng nổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy không được, bây giờ cô phải lấy ra ba mươi đồng! Nếu không hôm nay tôi sẽ không đi.”
Nói xong, cô ta trực tiếp ngồi ở trên ghế bên cạnh, còn vắt chéo chân.
Dáng vẻ kiêu ngạo kia tựa như cô ta chính là thôn trưởng.
Thôi Tú Vinh thấy vậy, vội vàng muốn nói nhưng lại nói không nên lời.
Cũng may em dâu 3 là Đỗ Quyên vốn nóng tính, miệng lưỡi không kém người khác.
“Tần Quế Chi, cô đủ chưa hả, làm sao, chúng tôi còn có thể thiếu tiền của cô à!”
“Đúng vậy, sợ các người thiếu tiền đó, ba mươi đồng đấy!”
Tần Quế Chi liếc mắt nhìn Đỗ Quyên một cái, đối phương lập tức không nói được câu nào.
Quả thật, ba mươi đồng thực sự là một khoản tiền lớn.
Đỗ Quyên buồn bực dậm chân, xoay người đi tìm anh cả Đường An.
Mới đi tới cửa viện, chỉ thấy người chặn ở cửa viện tản ra, sau đó trong đám người vọt tới một người.
Cô ta nhìn lại, thì ra là mẹ chồng!
Chỉ thấy trong tay bà Đường cầm quải trượng trực tiếp vọt tới giữa sân, đập cho một phát đằng sau lưng Tần Quế Chi.
Lần đánh này không nhẹ, Tần Quế Chi trực tiếp ngã xuống đất.
Hơn nữa cô ta còn vô cùng hoảng sợ nhìn về phía bà Đường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro