Đoàn Sủng Năm 80: Bé Con Huyền Học Có Không Gian
Điều Kiện
VƯU TIỂU THIỂU
2024-08-23 07:51:19
Nhóm dịch: Bánh Bao
Đối với ác ý của thôn dân, còn có những tâm tư nhỏ bé của Dương Đại Quốc, Đường An căn bản không quan tâm.
“Bất quá tôi có điều kiện, về sau các người tốt nhất đừng nhắc tới chuyện Tảo Tảo là ôn thần, hiện tại con bé đã là con gái Đường An của tôi đây, nếu mà bắt nạt con bé vậy chính là tính đến đầu tôi.”
Mọi người thấy giọng điệu Đường An vô cùng kiên định, còn có khí thế chân trần thì sợ gì người mang giày, trong lúc nhất thời cả đám đều không biết nên phản ứng ra sao.
Dương Đại Quốc biết những thôn dân này chính là đám nhát gan, yếu như hổ giấy, thế là hắn ta vội vàng nhận lời.
“Anh Đường này, nghe anh nói kìa, Tảo Tảo vẫn còn là một đứa trẻ, lúc ấy mọi người nhất thời tức giận nên mới nói thôi, anh đừng để trong lòng.”
“Nếu anh đã nghĩ được cách xây lại được từ đường rồi, thì chúng tôi không quấy rầy nữa, mọi người đều tin tưởng anh.”
Tên này nói lời hay ý đẹp xong, lúc rời đi cũng không thèm dây dưa.
Chỉ là mới đi ra khỏi viện tử, nét trên mặt hắn lập tức biến mất, ngược lại biến thành dáng vẻ ăn thịt người.
Tất nhiên, không ai có thể nhìn thấy dáng vẻ đó.
Người nhà họ Đường thấy Dương Đại Quốc đã rời đi, tất cả vội vàng trở lại nhà chính.
“Anh cả, anh định làm sao bây giờ? Tu sửa từ đường cũng không phải là một số tiền nhỏ!”
“Đúng vậy anh cả, hơn nữa chúng ta thật sự muốn cung cấp cơm sao? Trả tiền lao động cho họ? Đó là phí gì vậy, em chưa từng nghe qua.”
Chú hai Đường Quốc và chú ba Đường Minh vội vàng giống như kiến bò trên chảo .
Bọn họ quá hiểu anh cả, thà rằng khổ mình, thì cũng phải sắp xếp thôn dân cho thật thỏa đáng thì thôi.
Nhưng đó là trước kia, hiện tại anh cả đã không còn là thôn trưởng nữa.
Những người khác cũng rất khó hiểu cách làm của Đường An.
Nhiều tiền như vậy chẳng phải như ném ra ngoài luôn sao?
Chỉ có bà Đường mới hiểu được cách làm của thằng cả nhà mình, biện pháp này khớp với suy nghĩ của bà.
Sở dĩ bà bảo Tảo Tảo nhanh chóng thay đổi xưng hô, chính là vì nghe thấy dân làng nghị luận.
Bà thật sợ những thôn dân dốt nát kia sẽ đuổi Tảo Tảo ra ngoài.
“Không cần phải giải thích gì cả, tiền anh sẽ tự có! Buổi chiều chú ba với chú hai đi lên huyện mua gạch với ngói cùng anh.”
Đường Quốc nhìn em ba Đường Minh, thấy đối phương cũng vô cùng bất đắc dĩ, cuối cùng cả hai gật đầu.
“Được.”
Thế là tất cả mọi thứ đều đã được giải quyết, nhưng điều mà mọi người lo lắng nhất chính là tiền bạc.
Tiền có thể được vay, nhưng lấy gì trả lại mới là vấn đề.
Tảo Tảo nghĩ đến tiền Khương Thừa Nghiệp đưa cho mình, thế là cô vội vàng đi tới trước mặt bà Đường, kéo góc áo đối phương.
Bà Đường thấy cháu gái bé bỏng bảo mình cúi đầu, lập tức vội vàng khom lưng.
Tảo Tảo thì thầm bên tai đối phương vài câu, ánh mắt đầy hy vọng nhìn bà Đường.
Bà Đường có thể cảm nhận được ý tốt của Tảo Tảo, vì thế gật đầu: “Được, bà nội đồng ý với cháu.”
Đối với ác ý của thôn dân, còn có những tâm tư nhỏ bé của Dương Đại Quốc, Đường An căn bản không quan tâm.
“Bất quá tôi có điều kiện, về sau các người tốt nhất đừng nhắc tới chuyện Tảo Tảo là ôn thần, hiện tại con bé đã là con gái Đường An của tôi đây, nếu mà bắt nạt con bé vậy chính là tính đến đầu tôi.”
Mọi người thấy giọng điệu Đường An vô cùng kiên định, còn có khí thế chân trần thì sợ gì người mang giày, trong lúc nhất thời cả đám đều không biết nên phản ứng ra sao.
Dương Đại Quốc biết những thôn dân này chính là đám nhát gan, yếu như hổ giấy, thế là hắn ta vội vàng nhận lời.
“Anh Đường này, nghe anh nói kìa, Tảo Tảo vẫn còn là một đứa trẻ, lúc ấy mọi người nhất thời tức giận nên mới nói thôi, anh đừng để trong lòng.”
“Nếu anh đã nghĩ được cách xây lại được từ đường rồi, thì chúng tôi không quấy rầy nữa, mọi người đều tin tưởng anh.”
Tên này nói lời hay ý đẹp xong, lúc rời đi cũng không thèm dây dưa.
Chỉ là mới đi ra khỏi viện tử, nét trên mặt hắn lập tức biến mất, ngược lại biến thành dáng vẻ ăn thịt người.
Tất nhiên, không ai có thể nhìn thấy dáng vẻ đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người nhà họ Đường thấy Dương Đại Quốc đã rời đi, tất cả vội vàng trở lại nhà chính.
“Anh cả, anh định làm sao bây giờ? Tu sửa từ đường cũng không phải là một số tiền nhỏ!”
“Đúng vậy anh cả, hơn nữa chúng ta thật sự muốn cung cấp cơm sao? Trả tiền lao động cho họ? Đó là phí gì vậy, em chưa từng nghe qua.”
Chú hai Đường Quốc và chú ba Đường Minh vội vàng giống như kiến bò trên chảo .
Bọn họ quá hiểu anh cả, thà rằng khổ mình, thì cũng phải sắp xếp thôn dân cho thật thỏa đáng thì thôi.
Nhưng đó là trước kia, hiện tại anh cả đã không còn là thôn trưởng nữa.
Những người khác cũng rất khó hiểu cách làm của Đường An.
Nhiều tiền như vậy chẳng phải như ném ra ngoài luôn sao?
Chỉ có bà Đường mới hiểu được cách làm của thằng cả nhà mình, biện pháp này khớp với suy nghĩ của bà.
Sở dĩ bà bảo Tảo Tảo nhanh chóng thay đổi xưng hô, chính là vì nghe thấy dân làng nghị luận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà thật sợ những thôn dân dốt nát kia sẽ đuổi Tảo Tảo ra ngoài.
“Không cần phải giải thích gì cả, tiền anh sẽ tự có! Buổi chiều chú ba với chú hai đi lên huyện mua gạch với ngói cùng anh.”
Đường Quốc nhìn em ba Đường Minh, thấy đối phương cũng vô cùng bất đắc dĩ, cuối cùng cả hai gật đầu.
“Được.”
Thế là tất cả mọi thứ đều đã được giải quyết, nhưng điều mà mọi người lo lắng nhất chính là tiền bạc.
Tiền có thể được vay, nhưng lấy gì trả lại mới là vấn đề.
Tảo Tảo nghĩ đến tiền Khương Thừa Nghiệp đưa cho mình, thế là cô vội vàng đi tới trước mặt bà Đường, kéo góc áo đối phương.
Bà Đường thấy cháu gái bé bỏng bảo mình cúi đầu, lập tức vội vàng khom lưng.
Tảo Tảo thì thầm bên tai đối phương vài câu, ánh mắt đầy hy vọng nhìn bà Đường.
Bà Đường có thể cảm nhận được ý tốt của Tảo Tảo, vì thế gật đầu: “Được, bà nội đồng ý với cháu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro