Đoàn Sủng Năm 80: Bé Con Huyền Học Có Không Gian
Sổ Ghi Chép
VƯU TIỂU THIỂU
2024-08-23 07:51:19
Nhóm dịch: Bánh Bao
Cô quả thật biết làm thế nào để khôi phục như cũ, nhưng tay cô nhỏ lại không có sức lực... song vừa nãy thật sự do cô làm.
“Chị đã nói mà, Tảo Tảo là bé may mắn, thật sự không sai! Chứ đâu phải là ôn thần trong miệng bọn họ.”
Đường Hiểu Hiểu đi tới trực tiếp ôm Tảo Tảo vào trong ngực.
“Mẹ, bằng không để cho em gái Tảo Tảo đi theo nhà chúng ta đi.”
Lời nói của Đường Hiểu Hiểu khiến Thôi Tú Vinh vô cùng gấp gáp.
Còn không đợi chị ấy tiếp lời, thì Trần Mỹ Lệ đã lên tiếng.
“Con nghĩ hay nhỉ, bác cả con đã muốn có con gái, nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới chờ được Tảo Tảo, con thành toàn cho bác con đi.”
Thật ra Trần Mỹ Lệ cũng rất thích Tảo Tảo.
Huống chi hai đưa con gái nhà chị ta đều đã lớn, sau khi gả cho người khác, thì bên cạnh không có con trẻ cũng rất buồn tẻ.
Nhưng bà Đường đã lên tiếng, ai dám không nghe chứ!
Cũng may bây giờ vẫn có thể nhìn thấy.
“Ui, con cũng muốn có em gái.”
Đường Hiểu Hiểu sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tảo Tảo, đáng tiếc nói.
“Mọi người nhìn đi, Tảo Tảo đáng yêu bao nhiêu, đẹp quá! Giống y như bé Phúc trong tranh tết.”
Tảo Tảo ngẩng đầu nhìn bức tranh tết dán trên tường đã vô cùng mờ nhạt kia.
Đừng nói bé Phúc kia quả thật rất đáng yêu, chẳng qua mập hơn so với mình.
“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, sao ba cháu và chú Hai, chú Ba cháu vẫn chưa về thế hai đứa?”
Lúc này, Đỗ Quyên ôm Tiểu Bảo chen vào một câu.
“Mọi người đang dọn tuyết ở cửa thôn.”
Tuyết không được dọn dẹp kịp thời, sẽ rất khó để ra khỏi thôn.
“Bọn họ nói lát nữa sẽ trở về.”
Thôi Tú Vinh thấy chân thằng cả nhà mình đã tốt, thế là nhanh nhẹn đi bưng đồ ăn.
Mà Tảo Tảo cũng lấy cớ mình có chút mệt mỏi, chạy về chỗ ở của của bà Đường.
Bà Đường đã sớm nghỉ ngơi rồi.
Có điều trước khi nghỉ ngơi, bà đặt tất cả đồ cũ mà bạn già để lại ở bên gối Tảo Tảo.
Sau khi Tảo Tảo rửa mặt và chân, vào nhà đã thấy một cái bọc bên gối.
Nhìn lại bà Đường đã ngủ, cô bất giác mỉm cười.
Sau khi mở cái bọc ra, không ngờ có hai cuốn sổ ghi chép.
Sổ ghi chép rất dày, trang giấy còn cũ kỹ.
Trên đó lấm tấm nét vẽ, còn có rất nhiều hình ảnh.
Nói thật, Tảo Tảo có chút không hiểu.
Có điều việc này không ngăn cản cô thích xem nó.
Tảo Tảo tắt đèn dầu, chui vào chăn, cầm theo sổ ghi chép trực tiếp tiến vào không gian.
Cô phải cẩn thận nghiên cứu những ghi chép mà ông Đường để lại.
Chỉ là nội dung ghi chép có phần khó hiểu.
Tảo Tảo nhìn một hồi, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Trong giấc ngủ, Tảo Tảo lại gặp ông Đường.
Lần này cô không lãng phí bất kỳ thời gian nào, trực tiếp chạy đến trước mặt đối phương.
Bàn tay nhỏ bé dùng sức kéo râu của ông Đường dữ tợn nói.
“Mấy cái mà ông để lại kia cháu đọc không hiểu gì hết!”
“Ui bé con, cháu mau buông ra, kéo râu như thế rất đau đấy.” Ông Đường hỏi một đằng trả lời một lẻo.
“Được, ông không trả lời câu hỏi này cũng không sao, vậy ông nói cho cháu biết, sao cháu biết kết ấn? Hơn nữa lực tay của cháu còn khỏe như vậy?”
Ông Đường nhịn đau, vẻ mặt có chút sợ hãi rụt người lại.
“Có gì từ từ nói, có gì cứ từ từ nói, ông đã là sư phụ của cháu rồi, chẳng lẽ ông còn có thể lừa cháu sao?”
Thấy ông Đường không biến mất như lần trước nữa, bấy giờ Tảo Tảo mới buông tay ra.
Chủ yếu là cô thật sự rất buồn bực, bởi vì đến bây giờ ngay cả cô cũng không biết bản thân xuyên qua địa phương nào.
Cô quả thật biết làm thế nào để khôi phục như cũ, nhưng tay cô nhỏ lại không có sức lực... song vừa nãy thật sự do cô làm.
“Chị đã nói mà, Tảo Tảo là bé may mắn, thật sự không sai! Chứ đâu phải là ôn thần trong miệng bọn họ.”
Đường Hiểu Hiểu đi tới trực tiếp ôm Tảo Tảo vào trong ngực.
“Mẹ, bằng không để cho em gái Tảo Tảo đi theo nhà chúng ta đi.”
Lời nói của Đường Hiểu Hiểu khiến Thôi Tú Vinh vô cùng gấp gáp.
Còn không đợi chị ấy tiếp lời, thì Trần Mỹ Lệ đã lên tiếng.
“Con nghĩ hay nhỉ, bác cả con đã muốn có con gái, nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới chờ được Tảo Tảo, con thành toàn cho bác con đi.”
Thật ra Trần Mỹ Lệ cũng rất thích Tảo Tảo.
Huống chi hai đưa con gái nhà chị ta đều đã lớn, sau khi gả cho người khác, thì bên cạnh không có con trẻ cũng rất buồn tẻ.
Nhưng bà Đường đã lên tiếng, ai dám không nghe chứ!
Cũng may bây giờ vẫn có thể nhìn thấy.
“Ui, con cũng muốn có em gái.”
Đường Hiểu Hiểu sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tảo Tảo, đáng tiếc nói.
“Mọi người nhìn đi, Tảo Tảo đáng yêu bao nhiêu, đẹp quá! Giống y như bé Phúc trong tranh tết.”
Tảo Tảo ngẩng đầu nhìn bức tranh tết dán trên tường đã vô cùng mờ nhạt kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đừng nói bé Phúc kia quả thật rất đáng yêu, chẳng qua mập hơn so với mình.
“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, sao ba cháu và chú Hai, chú Ba cháu vẫn chưa về thế hai đứa?”
Lúc này, Đỗ Quyên ôm Tiểu Bảo chen vào một câu.
“Mọi người đang dọn tuyết ở cửa thôn.”
Tuyết không được dọn dẹp kịp thời, sẽ rất khó để ra khỏi thôn.
“Bọn họ nói lát nữa sẽ trở về.”
Thôi Tú Vinh thấy chân thằng cả nhà mình đã tốt, thế là nhanh nhẹn đi bưng đồ ăn.
Mà Tảo Tảo cũng lấy cớ mình có chút mệt mỏi, chạy về chỗ ở của của bà Đường.
Bà Đường đã sớm nghỉ ngơi rồi.
Có điều trước khi nghỉ ngơi, bà đặt tất cả đồ cũ mà bạn già để lại ở bên gối Tảo Tảo.
Sau khi Tảo Tảo rửa mặt và chân, vào nhà đã thấy một cái bọc bên gối.
Nhìn lại bà Đường đã ngủ, cô bất giác mỉm cười.
Sau khi mở cái bọc ra, không ngờ có hai cuốn sổ ghi chép.
Sổ ghi chép rất dày, trang giấy còn cũ kỹ.
Trên đó lấm tấm nét vẽ, còn có rất nhiều hình ảnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói thật, Tảo Tảo có chút không hiểu.
Có điều việc này không ngăn cản cô thích xem nó.
Tảo Tảo tắt đèn dầu, chui vào chăn, cầm theo sổ ghi chép trực tiếp tiến vào không gian.
Cô phải cẩn thận nghiên cứu những ghi chép mà ông Đường để lại.
Chỉ là nội dung ghi chép có phần khó hiểu.
Tảo Tảo nhìn một hồi, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Trong giấc ngủ, Tảo Tảo lại gặp ông Đường.
Lần này cô không lãng phí bất kỳ thời gian nào, trực tiếp chạy đến trước mặt đối phương.
Bàn tay nhỏ bé dùng sức kéo râu của ông Đường dữ tợn nói.
“Mấy cái mà ông để lại kia cháu đọc không hiểu gì hết!”
“Ui bé con, cháu mau buông ra, kéo râu như thế rất đau đấy.” Ông Đường hỏi một đằng trả lời một lẻo.
“Được, ông không trả lời câu hỏi này cũng không sao, vậy ông nói cho cháu biết, sao cháu biết kết ấn? Hơn nữa lực tay của cháu còn khỏe như vậy?”
Ông Đường nhịn đau, vẻ mặt có chút sợ hãi rụt người lại.
“Có gì từ từ nói, có gì cứ từ từ nói, ông đã là sư phụ của cháu rồi, chẳng lẽ ông còn có thể lừa cháu sao?”
Thấy ông Đường không biến mất như lần trước nữa, bấy giờ Tảo Tảo mới buông tay ra.
Chủ yếu là cô thật sự rất buồn bực, bởi vì đến bây giờ ngay cả cô cũng không biết bản thân xuyên qua địa phương nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro