Đoàn Sủng Năm 80: Bé Con Huyền Học Có Không Gian
Thông Minh
VƯU TIỂU THIỂU
2024-08-23 07:51:19
Nhóm dịch: Bánh Bao
Tảo Tảo biết đối phương quan tâm mình, nhưng ban đêm ở Đông Bắc vô cùng rét lạnh, nếu tiếp tục chậm trễ thì mấy anh còn có chú hai, chú ba không chừng thật sự gặp phải nguy hiểm gì.
“Thím, cháu cũng muốn tìm mấy anh.”
Đường An thấy Tảo Tảo lôi kéo vợ mình, yêu cầu đi tìm người, chú ta vội vàng xen vào.
“Tảo Tảo ngoan, nghe lời bác, cháu mau trở về đi, trong núi rất nguy hiểm.”
Chú ta biết Tảo Tảo có lòng tốt, nhưng cô bé còn nhỏ như này.
“Bác, bác nghe cháu nói đi.”
Tảo Tảo kéo tay Đường An đi sang một bên, ý bảo đối phương ngồi xổm xuống.
Thấy vậy, Đường An ngồi xổm xuống.
Tảo Tảo giơ tay lên, nhỏ giọng ở bên tai đối phương thì thầm hồi lâu.
Cuối cùng, Đường An thật sự đồng ý, bởi vì hắn biết Tảo Tảo đã sống ở núi Lạc Đà rất nhiều năm, đối với địa hình nơi này bản thân cô bé rất quen thuộc.
Thôi Tú Vinh thấy chồng mình nhanh như vậy đã thay đổi ý định, vội vàng giữ chặt cánh tay đối phương, cố gắng ngăn cản.
Sau khi Đường An cho vợ một ánh mắt yên tâm, sau đó chú ta đưa cho Tảo Tảo một cây đuốc.
Ngọn đuốc được buộc lại, bó đuốc quá to khiến Tảo Tảo không thể cầm được.
Tảo Tảo cầm đuốc trong tay, bắt đầu khảo sát địa hình phụ cận.
Thông qua miêu tả của Đường An và mọi người về xung quanh, cuối cùng Tảo Tảo chỉ về phía Tây Nam.
“Chúng ta tới chỗ đó tìm kiếm đi.”
“Phía Tây Nam sao, bọn họ không có khả năng tới đó được, cháu xem tuyết ở phía Tây Nam này ngay cả dấu chân cũng không có.”
Có người đi qua, trên tuyết luôn để lại dấu vết.
Chỉ có tuyết ở phía Tây Nam không có bất kỳ dấu vết nào, cho nên lúc bọn họ tìm kiếm đương nhiên cũng bỏ qua phía Tây Nam.
“Ai nói không có dấu vết, mọi người xem đi.”
Là một sinh viên tiến sĩ tốt nghiệp trường cao đẳng nông nghiệp.
Đường Tảo Tảo đều rất am hiểu thời tiết, hướng gió, khí hậu mọi thứ.
Bởi vì bất kể muốn trồng cây nào, thì những yếu tố này phải được xem xét để có được một vụ thu hoạch tốt.
Thế nên cô từng tham gia các khóa học này.
“Hôm nay có gió bắc, gió bắc sẽ thổi tất cả mọi thứ về phía Nam.”
Gió trên núi rất lớn, hơn nữa tuyết trôi nổi trên đó sẽ trôi theo gió.
Phía Tây Nam không phải là không có dấu vết, song bên đó đã bị tuyết mà gió thổi tới bao phủ.
Tảo Tảo đã sớm đào được ra một chỗ.
“Mọi người xem này, phía dưới còn có dấu chân.”
Mặc dù dấu vết không sâu, nhưng rõ ràng là dấu chân.
Tuyết bị gió thổi vẫn chưa lấp đầy toàn bộ dấu chân.
Mọi người thấy vậy kinh ngạc nhìn về phía Đường Tảo Tảo.
Đặc biệt là những người trong dân làng.
Bọn họ vẫn cho rằng Tảo Tảo là ôn thần, dù sao người trong thôn đều nói như vậy.
Cơ mà không ngờ tới cô còn thông minh như vậy! Ngay cả điều này cũng hiểu.
Những việc này ngay cả bọn họ còn không hiểu!
Tảo Tảo thấy mấy thôn dân kia đều nhìn mình, lập tức ý thức được vừa rồi bản thân phải chăng đã để lộ gì đó?
Vì thế cô vội vàng kéo ống tay áo Đường An.
“Bác ơi, thời gian không còn sớm, chúng ta mau tìm người đi.”
Lúc này, Đường An cũng tỉnh táo lại, chú ta nhìn lướt qua dân làng, sau đó vội vàng nói.
“Được, vậy chúng ta đi về phía Tây Nam để tìm người.”
Một đường này, mọi người vừa quan sát dấu chân dưới tuyết, vừa mau chóng tìm người.
Đi gần một giờ đồng hồ, bọn họ hoàn toàn không phát hiện bóng người nào tồn tại.
Thậm chí ngay cả âm thanh cũng không có.
Tìm người trong đêm khuya vốn vừa mệt vừa ỏi, bọn họ đi vội vàng ngay cả nước cũng không mang theo.
Tảo Tảo biết đối phương quan tâm mình, nhưng ban đêm ở Đông Bắc vô cùng rét lạnh, nếu tiếp tục chậm trễ thì mấy anh còn có chú hai, chú ba không chừng thật sự gặp phải nguy hiểm gì.
“Thím, cháu cũng muốn tìm mấy anh.”
Đường An thấy Tảo Tảo lôi kéo vợ mình, yêu cầu đi tìm người, chú ta vội vàng xen vào.
“Tảo Tảo ngoan, nghe lời bác, cháu mau trở về đi, trong núi rất nguy hiểm.”
Chú ta biết Tảo Tảo có lòng tốt, nhưng cô bé còn nhỏ như này.
“Bác, bác nghe cháu nói đi.”
Tảo Tảo kéo tay Đường An đi sang một bên, ý bảo đối phương ngồi xổm xuống.
Thấy vậy, Đường An ngồi xổm xuống.
Tảo Tảo giơ tay lên, nhỏ giọng ở bên tai đối phương thì thầm hồi lâu.
Cuối cùng, Đường An thật sự đồng ý, bởi vì hắn biết Tảo Tảo đã sống ở núi Lạc Đà rất nhiều năm, đối với địa hình nơi này bản thân cô bé rất quen thuộc.
Thôi Tú Vinh thấy chồng mình nhanh như vậy đã thay đổi ý định, vội vàng giữ chặt cánh tay đối phương, cố gắng ngăn cản.
Sau khi Đường An cho vợ một ánh mắt yên tâm, sau đó chú ta đưa cho Tảo Tảo một cây đuốc.
Ngọn đuốc được buộc lại, bó đuốc quá to khiến Tảo Tảo không thể cầm được.
Tảo Tảo cầm đuốc trong tay, bắt đầu khảo sát địa hình phụ cận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thông qua miêu tả của Đường An và mọi người về xung quanh, cuối cùng Tảo Tảo chỉ về phía Tây Nam.
“Chúng ta tới chỗ đó tìm kiếm đi.”
“Phía Tây Nam sao, bọn họ không có khả năng tới đó được, cháu xem tuyết ở phía Tây Nam này ngay cả dấu chân cũng không có.”
Có người đi qua, trên tuyết luôn để lại dấu vết.
Chỉ có tuyết ở phía Tây Nam không có bất kỳ dấu vết nào, cho nên lúc bọn họ tìm kiếm đương nhiên cũng bỏ qua phía Tây Nam.
“Ai nói không có dấu vết, mọi người xem đi.”
Là một sinh viên tiến sĩ tốt nghiệp trường cao đẳng nông nghiệp.
Đường Tảo Tảo đều rất am hiểu thời tiết, hướng gió, khí hậu mọi thứ.
Bởi vì bất kể muốn trồng cây nào, thì những yếu tố này phải được xem xét để có được một vụ thu hoạch tốt.
Thế nên cô từng tham gia các khóa học này.
“Hôm nay có gió bắc, gió bắc sẽ thổi tất cả mọi thứ về phía Nam.”
Gió trên núi rất lớn, hơn nữa tuyết trôi nổi trên đó sẽ trôi theo gió.
Phía Tây Nam không phải là không có dấu vết, song bên đó đã bị tuyết mà gió thổi tới bao phủ.
Tảo Tảo đã sớm đào được ra một chỗ.
“Mọi người xem này, phía dưới còn có dấu chân.”
Mặc dù dấu vết không sâu, nhưng rõ ràng là dấu chân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuyết bị gió thổi vẫn chưa lấp đầy toàn bộ dấu chân.
Mọi người thấy vậy kinh ngạc nhìn về phía Đường Tảo Tảo.
Đặc biệt là những người trong dân làng.
Bọn họ vẫn cho rằng Tảo Tảo là ôn thần, dù sao người trong thôn đều nói như vậy.
Cơ mà không ngờ tới cô còn thông minh như vậy! Ngay cả điều này cũng hiểu.
Những việc này ngay cả bọn họ còn không hiểu!
Tảo Tảo thấy mấy thôn dân kia đều nhìn mình, lập tức ý thức được vừa rồi bản thân phải chăng đã để lộ gì đó?
Vì thế cô vội vàng kéo ống tay áo Đường An.
“Bác ơi, thời gian không còn sớm, chúng ta mau tìm người đi.”
Lúc này, Đường An cũng tỉnh táo lại, chú ta nhìn lướt qua dân làng, sau đó vội vàng nói.
“Được, vậy chúng ta đi về phía Tây Nam để tìm người.”
Một đường này, mọi người vừa quan sát dấu chân dưới tuyết, vừa mau chóng tìm người.
Đi gần một giờ đồng hồ, bọn họ hoàn toàn không phát hiện bóng người nào tồn tại.
Thậm chí ngay cả âm thanh cũng không có.
Tìm người trong đêm khuya vốn vừa mệt vừa ỏi, bọn họ đi vội vàng ngay cả nước cũng không mang theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro