Chương 12
2024-11-03 20:47:38
Nếu hôm nay hắn không phát hiện ra, cô bé còn phải tự mình chật vật trong bóng tối, tự chăm sóc bản thân như vậy đến bao giờ?
Hoắc Lê Thành đột nhiên ôm lấy Tô Nhu Nhu, tầm nhìn cao hơn khiến cô bé mở to mắt kinh ngạc.
Cô bé có chút ngại ngùng, nhưng lại không nỡ buông vòng tay ấm áp này, lắc lắc đầu nhỏ: "Chú ơi, cháu phải về nhà rồi.”
Đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của hắn khẽ nheo lại, nhìn về phía xa xa, nơi thôn Tô Gia lượn lờ khói bếp.
Từng hộ từng hộ, từng nhà từng nhà sát gần bên, gần đến mức tivi nhà Đông bật to một chút, nhà Tây cũng có thể nghe thấy, nhà Tây làm rơi bát đũa, nhà Đông cũng nghe rõ mồn một.
Thôn dân chắc chắn không phải không biết Tô Nhu Nhu sống như thế nào.
Nhưng vết thương trên người Tô Nhu Nhu vẫn rõ ràng như vậy, có thể thấy rõ sự ấm lạnh của tình người trong thôn.
"Nhà cháu ở đâu?" Tổng giám đốc Hoắc được mệnh danh là độc ác nhất Thủ Đô, lần đầu tiên hạ giọng, vì một cô bé mà lo chuyện không phải của mình: "Chú đưa cháu về.”
Tô Nhu Nhu lắc đầu, không chịu chỉ đường: "Chú Hoắc ơi, cậu cháu không hoan nghênh khách đâu ạ."
Cô bé sợ cậu sẽ tỏ vẻ khó chịu, đuổi chú Hoắc ra ngoài.
Người tốt như chú Hoắc, cô bé không muốn chú Hoắc phải khó xử.
"Không sao, chú không phải tới làm khách." Hoắc Lê Thành vững vàng ôm lấy cô bé, thản nhiên liếc mắt về phía sau, trợ lý đã phái người đi dò đường, hỏi rõ hướng nhà Tô Nhu Nhu.
Hắn dẫn dắt Tô Nhu Nhu nói chuyện về gia đình, "Trong nhà là cậu cháu làm chủ? Vậy bố mẹ cháu đâu?"
Giọng Tô Nhu Nhu nhỏ dần, không còn nhiệt tình: "Mẹ cháu mất rồi, chưa bao giờ gặp cha.”
Nghe vậy, Hoắc Lê Thành lạnh lùng nhíu mày.
Cha của cô bé là loại khốn nạn gì vậy?! Bỏ con gái mình ở thôn ba năm, không quan tâm hỏi han, bị cậu đánh đập, ức hiếp cũng không thấy mặt.
Nghĩ vậy, Hoắc Lê Thành lạnh mặt.
"Bố cháu cũng họ Hoắc?"
Tô Nhu Nhu gật đầu lia lịa.
"Hắn ta cũng xứng sao?!”
"Tô Nhu Nhu đâu rồi?! Ngày nào cũng gây ra một đống rắc rối, hàng xóm đã tìm đến tận cửa, mày lại trốn đi đâu rồi?”
Lúc Hoắc Lê Thành đưa Tô Nhu Nhu về tới trước cửa nhà Tô Trình Hổ, màn đêm đã buông xuống, từng nhà trong thôn lần lượt lên đèn.
Từ trong sân nhà họ Tô tối om, cánh cửa mở toang, vọng ra tiếng mắng chửi giận dữ của một người đàn ông trung niên.
"Cả ngày chỉ giỏi gây chuyện thị phi, ban ngày kêu nó ra đạo quan mở cửa, chiều tối nhà lão Lưu phía Đông đã sang mắng vốn om sòm, nói chân con nhà người ta bị gãy rồi."
Vợ gã nhát gan đứng nép mình bên cạnh cửa, đau lòng cho đứa cháu gái được mình nuôi nấng từ bé, lúc nào cũng cười tươi như hoa, rụt rè lên tiếng bênh vực: "Con bé còn nhỏ, con nhà người ta ngã có liên quan gì đến nó chứ?”
Tô Trình Hổ, cậu của Tô Nhu Nhu tính tình nóng nảy, đập bàn quát: "Sao lại không liên quan đến nó? Từ ngày nó về cái nhà này, vận khí trong nhà ngày càng tệ, tao xem ra nó chính là sao chổi. Tóm nó về đây cho tao, tối nay xem tao có quất cho nó hai roi không.”
Hoắc Lê Thành đột nhiên ôm lấy Tô Nhu Nhu, tầm nhìn cao hơn khiến cô bé mở to mắt kinh ngạc.
Cô bé có chút ngại ngùng, nhưng lại không nỡ buông vòng tay ấm áp này, lắc lắc đầu nhỏ: "Chú ơi, cháu phải về nhà rồi.”
Đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của hắn khẽ nheo lại, nhìn về phía xa xa, nơi thôn Tô Gia lượn lờ khói bếp.
Từng hộ từng hộ, từng nhà từng nhà sát gần bên, gần đến mức tivi nhà Đông bật to một chút, nhà Tây cũng có thể nghe thấy, nhà Tây làm rơi bát đũa, nhà Đông cũng nghe rõ mồn một.
Thôn dân chắc chắn không phải không biết Tô Nhu Nhu sống như thế nào.
Nhưng vết thương trên người Tô Nhu Nhu vẫn rõ ràng như vậy, có thể thấy rõ sự ấm lạnh của tình người trong thôn.
"Nhà cháu ở đâu?" Tổng giám đốc Hoắc được mệnh danh là độc ác nhất Thủ Đô, lần đầu tiên hạ giọng, vì một cô bé mà lo chuyện không phải của mình: "Chú đưa cháu về.”
Tô Nhu Nhu lắc đầu, không chịu chỉ đường: "Chú Hoắc ơi, cậu cháu không hoan nghênh khách đâu ạ."
Cô bé sợ cậu sẽ tỏ vẻ khó chịu, đuổi chú Hoắc ra ngoài.
Người tốt như chú Hoắc, cô bé không muốn chú Hoắc phải khó xử.
"Không sao, chú không phải tới làm khách." Hoắc Lê Thành vững vàng ôm lấy cô bé, thản nhiên liếc mắt về phía sau, trợ lý đã phái người đi dò đường, hỏi rõ hướng nhà Tô Nhu Nhu.
Hắn dẫn dắt Tô Nhu Nhu nói chuyện về gia đình, "Trong nhà là cậu cháu làm chủ? Vậy bố mẹ cháu đâu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng Tô Nhu Nhu nhỏ dần, không còn nhiệt tình: "Mẹ cháu mất rồi, chưa bao giờ gặp cha.”
Nghe vậy, Hoắc Lê Thành lạnh lùng nhíu mày.
Cha của cô bé là loại khốn nạn gì vậy?! Bỏ con gái mình ở thôn ba năm, không quan tâm hỏi han, bị cậu đánh đập, ức hiếp cũng không thấy mặt.
Nghĩ vậy, Hoắc Lê Thành lạnh mặt.
"Bố cháu cũng họ Hoắc?"
Tô Nhu Nhu gật đầu lia lịa.
"Hắn ta cũng xứng sao?!”
"Tô Nhu Nhu đâu rồi?! Ngày nào cũng gây ra một đống rắc rối, hàng xóm đã tìm đến tận cửa, mày lại trốn đi đâu rồi?”
Lúc Hoắc Lê Thành đưa Tô Nhu Nhu về tới trước cửa nhà Tô Trình Hổ, màn đêm đã buông xuống, từng nhà trong thôn lần lượt lên đèn.
Từ trong sân nhà họ Tô tối om, cánh cửa mở toang, vọng ra tiếng mắng chửi giận dữ của một người đàn ông trung niên.
"Cả ngày chỉ giỏi gây chuyện thị phi, ban ngày kêu nó ra đạo quan mở cửa, chiều tối nhà lão Lưu phía Đông đã sang mắng vốn om sòm, nói chân con nhà người ta bị gãy rồi."
Vợ gã nhát gan đứng nép mình bên cạnh cửa, đau lòng cho đứa cháu gái được mình nuôi nấng từ bé, lúc nào cũng cười tươi như hoa, rụt rè lên tiếng bênh vực: "Con bé còn nhỏ, con nhà người ta ngã có liên quan gì đến nó chứ?”
Tô Trình Hổ, cậu của Tô Nhu Nhu tính tình nóng nảy, đập bàn quát: "Sao lại không liên quan đến nó? Từ ngày nó về cái nhà này, vận khí trong nhà ngày càng tệ, tao xem ra nó chính là sao chổi. Tóm nó về đây cho tao, tối nay xem tao có quất cho nó hai roi không.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro