Chương 14
2024-11-03 20:47:38
Chuyện này không liên quan gì đến chú Hoắc cả.
Không chút do dự, Tô Nhu Nhu dũng cảm đứng ra, dang rộng hai cánh tay nhỏ bé, dùng thân hình nhỏ nhắn của mình che chắn trước Hoắc Lê Thành, người tốt bụng đã đưa cô bé về nhà.
"Chú đến nhà làm khách, nếu muốn đánh thì đánh Nhu Nhu, Nhu Nhu không sợ!"
Ánh mắt Hoắc Lê Thành đen láy kinh người, thân hình cao lớn tỏa ra khí chất mạnh mẽ, cụp mắt nhìn cô bé nhỏ nhắn trước mặt.
Giọng nói của cô bé vốn đã mềm mại, ngọt ngào, nay lại thêm phần gấp gáp, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng lòng dũng cảm lại hơn bất kỳ ai.
Cô bé đứng thẳng, dũng cảm che chắn trước mặt người đàn ông trưởng thành là hắn.
Bầu trời đêm xung quanh tối đen, ánh đèn đường bên con đường làng cách xa ngôi nhà nhỏ ọp ẹp, tồi tàn này, tiếng TV của nhà phía Tây, tiếng xào nấu, tiếng cười nói vui vẻ từ những ngôi nhà xung quanh mơ hồ vọng lại.
Nhưng thứ duy nhất chiếm trọn tầm mắt hắn lúc này, chỉ có cô bé nhỏ xíu chưa cao đến đầu gối hắn, đang dang rộng hai cánh tay nhỏ bé.
Hoắc Lê Thành hít sâu một hơi, đưa tay bế cô bé muốn bảo vệ mình lên.
Nhìn kìa, hai người này rõ ràng là cùng một phe!
Tô Tiểu Hổ vừa nhìn đã thấy bực mình, Tô Nhu Nhu dựa vào cái gì chứ? Nó nghĩ mình có thể thoát khỏi sự trừng phạt à?
Ngay lập tức, địch ý của thằng nhóc tuôn ra: "Tô Nhu Nhu, mày dám tìm người đến giúp đỡ à? Tìm người giúp đỡ cũng vô dụng thôi, cha đã nói rồi, tối nay mày đừng hòng có quả ngọt để ăn!”
Thằng nhóc từng bước ép sát, rõ ràng là định tối nay sẽ hành hạ Tô Nhu Nhu đến cùng.
Không chỉ là không được yên, mà ngay cả roi Tô Trình Hổ cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Tô Nhu Nhu bước vào cửa ——
Tô Tiểu Hổ đắc ý nhìn cô bé, vô cùng mong đợi được nhìn thấy cảnh cô bé vừa khóc vừa chạy khắp nơi để trốn roi.
Nhưng thằng nhóc lại không ngờ rằng, Tô Nhu Nhu lại thò cái đầu nhỏ lông xù ra khỏi vòng tay của Hoắc Lê Thành.
Cô bé đã quen với việc không có cơm tối, bụng đói meo vào buổi tối, vì vậy trên mặt chỉ lộ ra một chút biểu cảm buồn bã.
Giọng nói ngọt ngào của cô bé khó xử đáp lại: "Bữa tối không có trái cây à?”
"Vậy Nhu Nhu ăn ít một chút, không ăn trái cây nữa, để dành cho anh."
Tô Tiểu Hổ tức đến nghẹn lời.
Ý của câu nói đó là như vậy sao?
Rõ ràng là đang nói đến việc đánh cô bé, sao cô bé lại hiểu thành chuyện ăn uống rồi?
Con nhỏ sen trắng tâm cơ này, chắc chắn là nó đang cố ý!
“Cái gì mà không ăn chứ? Tô Nhu Nhu, mày đúng là biết cách càn quấy! Mau đi xuống khỏi người tên đàn ông chó chết này, theo tao về nhà!”
Tô Nhu Nhu thấy Tô Tiểu Hổ nổi trận lôi đình, mắt trợn trừng như chuông đồng, hai tay siết chặt, định lao đến lôi cô bé đi.
Tim cô bé đập thình thịch, nắm chặt cổ áo Hoắc Lê Thành.
Không chút do dự, Tô Nhu Nhu dũng cảm đứng ra, dang rộng hai cánh tay nhỏ bé, dùng thân hình nhỏ nhắn của mình che chắn trước Hoắc Lê Thành, người tốt bụng đã đưa cô bé về nhà.
"Chú đến nhà làm khách, nếu muốn đánh thì đánh Nhu Nhu, Nhu Nhu không sợ!"
Ánh mắt Hoắc Lê Thành đen láy kinh người, thân hình cao lớn tỏa ra khí chất mạnh mẽ, cụp mắt nhìn cô bé nhỏ nhắn trước mặt.
Giọng nói của cô bé vốn đã mềm mại, ngọt ngào, nay lại thêm phần gấp gáp, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng lòng dũng cảm lại hơn bất kỳ ai.
Cô bé đứng thẳng, dũng cảm che chắn trước mặt người đàn ông trưởng thành là hắn.
Bầu trời đêm xung quanh tối đen, ánh đèn đường bên con đường làng cách xa ngôi nhà nhỏ ọp ẹp, tồi tàn này, tiếng TV của nhà phía Tây, tiếng xào nấu, tiếng cười nói vui vẻ từ những ngôi nhà xung quanh mơ hồ vọng lại.
Nhưng thứ duy nhất chiếm trọn tầm mắt hắn lúc này, chỉ có cô bé nhỏ xíu chưa cao đến đầu gối hắn, đang dang rộng hai cánh tay nhỏ bé.
Hoắc Lê Thành hít sâu một hơi, đưa tay bế cô bé muốn bảo vệ mình lên.
Nhìn kìa, hai người này rõ ràng là cùng một phe!
Tô Tiểu Hổ vừa nhìn đã thấy bực mình, Tô Nhu Nhu dựa vào cái gì chứ? Nó nghĩ mình có thể thoát khỏi sự trừng phạt à?
Ngay lập tức, địch ý của thằng nhóc tuôn ra: "Tô Nhu Nhu, mày dám tìm người đến giúp đỡ à? Tìm người giúp đỡ cũng vô dụng thôi, cha đã nói rồi, tối nay mày đừng hòng có quả ngọt để ăn!”
Thằng nhóc từng bước ép sát, rõ ràng là định tối nay sẽ hành hạ Tô Nhu Nhu đến cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không chỉ là không được yên, mà ngay cả roi Tô Trình Hổ cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Tô Nhu Nhu bước vào cửa ——
Tô Tiểu Hổ đắc ý nhìn cô bé, vô cùng mong đợi được nhìn thấy cảnh cô bé vừa khóc vừa chạy khắp nơi để trốn roi.
Nhưng thằng nhóc lại không ngờ rằng, Tô Nhu Nhu lại thò cái đầu nhỏ lông xù ra khỏi vòng tay của Hoắc Lê Thành.
Cô bé đã quen với việc không có cơm tối, bụng đói meo vào buổi tối, vì vậy trên mặt chỉ lộ ra một chút biểu cảm buồn bã.
Giọng nói ngọt ngào của cô bé khó xử đáp lại: "Bữa tối không có trái cây à?”
"Vậy Nhu Nhu ăn ít một chút, không ăn trái cây nữa, để dành cho anh."
Tô Tiểu Hổ tức đến nghẹn lời.
Ý của câu nói đó là như vậy sao?
Rõ ràng là đang nói đến việc đánh cô bé, sao cô bé lại hiểu thành chuyện ăn uống rồi?
Con nhỏ sen trắng tâm cơ này, chắc chắn là nó đang cố ý!
“Cái gì mà không ăn chứ? Tô Nhu Nhu, mày đúng là biết cách càn quấy! Mau đi xuống khỏi người tên đàn ông chó chết này, theo tao về nhà!”
Tô Nhu Nhu thấy Tô Tiểu Hổ nổi trận lôi đình, mắt trợn trừng như chuông đồng, hai tay siết chặt, định lao đến lôi cô bé đi.
Tim cô bé đập thình thịch, nắm chặt cổ áo Hoắc Lê Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro