Chương 29
2024-11-03 20:47:38
Hôm qua truyền thông đưa tin Hoắc Thừa Phong không chú tâm học hành, mà lại bất ngờ đăng ký tham gia trại huấn luyện tuyển chọn 101 của giới giải trí. Chuyện này đã khiến cha cậu - Hoắc Lôi Đình, người tự xưng là dòng dõi thanh cao của gia tộc danh giá tức giận, hơn nữa còn trở thành đối tượng bị chế giễu trong các gia tộc hào môn khác.
Danh tiếng của cậu ở bên ngoài bê bết, lại bị cha đánh cho một trận, nhốt trong nhà nằm trên giường dưỡng thương, trong một đêm danh tiếng rơi xuống đáy vực.
“Anh ơi!”
Khi Tô Nhu Nhu được người hầu dắt đến phòng của anh trai, gõ cửa bước vào thăm, thì Hoắc Thừa Phong trán đầy mồ hôi lạnh, đang nằm bò trên giường.
Nhìn thấy em gái nhỏ mềm mại ló đầu ra từ cửa, Hoắc Thừa Phong tự nhiên nhướng mày, nở nụ cười rạng rỡ nhất từ trước đến nay.
"Em gái nhỏ!"
Cậu vẫy tay, thoải mái cất tiếng gọi cô bé vào.
Vừa dứt lời, cậu đã thấy phía sau cô bé, từ ngoài cửa đi theo vào là một cặp con trai con gái của bác tài xế - lão Trần.
Sáng sớm, má Vương nghe Tô Nhu Nhu nói muốn đi thăm anh trai đang bị bệnh, thấy cô chủ nghiêm túc, đáng yêu lại hành xử chu đáo, nghĩ rằng trong nhà không có nhiều con gái, vì muốn để cô bé sớm làm quen với nhà họ Hoắc, bà ấy đã đặc biệt cử con trai và con gái của tài xế Trần đưa cô bé vào phòng.
Hai anh em nhà họ Trần từ nhỏ đã lớn lên ở nhà họ Hoắc, tuổi tác cũng ngang Hoắc Thừa Phong.
Em gái Trần Diệu Tư từ nhỏ đã không vừa mắt Hoắc Thừa Phong mang dáng vẻ cậu chủ nhà giàu không học vấn không nghề nghiệp, lười nhác bừa bãi, còn người anh trai Trần Trạch tính cách kín đáo ngoại hình thanh tú nho nhã, có thể nói được vài câu với Hoắc Thừa Phong.
Lúc này, Trần Diệu Tư hoạt bát ung dung bước vào từ ngoài cửa theo sau Tô Nhu Nhu, nhìn thấy Hoắc Thừa Phong nằm bẹp trên giường với vẻ mệt mỏi thảm hại, vui muốn chết.
Anh trai Trần Trạch lặng lẽ đặt khay thức ăn trong tay lên bàn, ngoan ngoãn im lặng như một người hầu tận tụy.
"Cậu chủ, thảm hại quá! Cậu bị thương nặng như vậy mà sao chưa có đồng đội nào đến thăm hết sao? Đây là tình đồng đội trong cái nhóm nhỏ bé của cậu đấy sao? Hay là có người cố ý tố cáo cậu rồi bỏ rơi cậu, nhằm cướp lấy vị trí cậu để tham gia tuyển chọn rồi?”
Nghe thấy lời chế giễu này, sắc mặt Hoắc Thừa Phong vốn đã tái nhợt vì cả đêm chưa ngủ ngon giấc, đôi mắt phượng hơi đỏ hoe, không còn vẻ ngông cuồng, kiêu ngạo thường ngày, càng thêm phần lười biếng, dáng vẻ nhướn mày nhìn người khác trông giống hệt một công tử quý phủ sa cơ thất thế thời xưa.
"Em nói rất có lý."
Trần Diệu Tư không thấy cậu tức giận, ngược lại cảm thấy không thoải mái, dường như chưa trút được cơn giận.
Rõ ràng một chiếc chăn lụa mỏng nhẹ nhàng đắp lên ngực Hoắc Thừa Phong, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc bôi ngoài da nồng nặc, nhưng cậu vẫn bình thản, như thể không có gì đáng lo ngại.
"Trong giới giải trí, tranh giành tài nguyên là chuyện bình thường, vì một cơ hội xuất hiện trước công chúng, ngay cả những đồng đội nhiều năm cũng sẵn sàng đâm sau lưng nhau, trở mặt thành thù không phải chuyện hiếm.”
Danh tiếng của cậu ở bên ngoài bê bết, lại bị cha đánh cho một trận, nhốt trong nhà nằm trên giường dưỡng thương, trong một đêm danh tiếng rơi xuống đáy vực.
“Anh ơi!”
Khi Tô Nhu Nhu được người hầu dắt đến phòng của anh trai, gõ cửa bước vào thăm, thì Hoắc Thừa Phong trán đầy mồ hôi lạnh, đang nằm bò trên giường.
Nhìn thấy em gái nhỏ mềm mại ló đầu ra từ cửa, Hoắc Thừa Phong tự nhiên nhướng mày, nở nụ cười rạng rỡ nhất từ trước đến nay.
"Em gái nhỏ!"
Cậu vẫy tay, thoải mái cất tiếng gọi cô bé vào.
Vừa dứt lời, cậu đã thấy phía sau cô bé, từ ngoài cửa đi theo vào là một cặp con trai con gái của bác tài xế - lão Trần.
Sáng sớm, má Vương nghe Tô Nhu Nhu nói muốn đi thăm anh trai đang bị bệnh, thấy cô chủ nghiêm túc, đáng yêu lại hành xử chu đáo, nghĩ rằng trong nhà không có nhiều con gái, vì muốn để cô bé sớm làm quen với nhà họ Hoắc, bà ấy đã đặc biệt cử con trai và con gái của tài xế Trần đưa cô bé vào phòng.
Hai anh em nhà họ Trần từ nhỏ đã lớn lên ở nhà họ Hoắc, tuổi tác cũng ngang Hoắc Thừa Phong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Em gái Trần Diệu Tư từ nhỏ đã không vừa mắt Hoắc Thừa Phong mang dáng vẻ cậu chủ nhà giàu không học vấn không nghề nghiệp, lười nhác bừa bãi, còn người anh trai Trần Trạch tính cách kín đáo ngoại hình thanh tú nho nhã, có thể nói được vài câu với Hoắc Thừa Phong.
Lúc này, Trần Diệu Tư hoạt bát ung dung bước vào từ ngoài cửa theo sau Tô Nhu Nhu, nhìn thấy Hoắc Thừa Phong nằm bẹp trên giường với vẻ mệt mỏi thảm hại, vui muốn chết.
Anh trai Trần Trạch lặng lẽ đặt khay thức ăn trong tay lên bàn, ngoan ngoãn im lặng như một người hầu tận tụy.
"Cậu chủ, thảm hại quá! Cậu bị thương nặng như vậy mà sao chưa có đồng đội nào đến thăm hết sao? Đây là tình đồng đội trong cái nhóm nhỏ bé của cậu đấy sao? Hay là có người cố ý tố cáo cậu rồi bỏ rơi cậu, nhằm cướp lấy vị trí cậu để tham gia tuyển chọn rồi?”
Nghe thấy lời chế giễu này, sắc mặt Hoắc Thừa Phong vốn đã tái nhợt vì cả đêm chưa ngủ ngon giấc, đôi mắt phượng hơi đỏ hoe, không còn vẻ ngông cuồng, kiêu ngạo thường ngày, càng thêm phần lười biếng, dáng vẻ nhướn mày nhìn người khác trông giống hệt một công tử quý phủ sa cơ thất thế thời xưa.
"Em nói rất có lý."
Trần Diệu Tư không thấy cậu tức giận, ngược lại cảm thấy không thoải mái, dường như chưa trút được cơn giận.
Rõ ràng một chiếc chăn lụa mỏng nhẹ nhàng đắp lên ngực Hoắc Thừa Phong, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc bôi ngoài da nồng nặc, nhưng cậu vẫn bình thản, như thể không có gì đáng lo ngại.
"Trong giới giải trí, tranh giành tài nguyên là chuyện bình thường, vì một cơ hội xuất hiện trước công chúng, ngay cả những đồng đội nhiều năm cũng sẵn sàng đâm sau lưng nhau, trở mặt thành thù không phải chuyện hiếm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro