Chương 9
2024-11-03 20:47:38
Đã có lòng tốt mà không được báo đáp, ngày mai Tô Nhu Nhu cũng không định mở cửa cho người trong thôn vào hóng mát nữa. Đúng lúc cô bé đi xuống bậc thang của đạo quan, định về nhà cậu thì nghe thấy tiếng ồn ào cãi vã.
"Tổng giám đốc Hoắc, chờ đã! Nghe chúng tôi giới thiệu thêm, chúng tôi còn có những dự án khác có thể hợp tác ——”
Cô bé ngạc nhiên rướn người nhìn, thấy một đám vệ sĩ mặc đồ đen đang chặn đường mấy vị quan chức bụng phệ cản lối, không cho họ quấy rầy Hoắc Lê Thành lên xe rời đi.
"Hoắc?”
Tô Nhu Nhu nhỏ giọng nhắc lại, nhớ tới quyển truyện lấp lánh trong giấc mơ, cô bé bỗng nhiên chạy lon ton về phía người đàn ông cao lớn lạnh lùng đang ngược sáng chuẩn bị lên xe.
"Đợi đã, chú ơi!”
Trợ lý phất tay, vệ sĩ không chặn cô bé.
"Chú cũng họ Hoắc ạ?"
Giọng nói ngây thơ non nớt pha chút vội vàng của Tô Nhu Nhu khiến Hoắc Lê Thành bất giác quay người lại. Hắn rũ mắt, nhìn xuống cô bé xinh xắn chỉ cao tới đầu gối mình: "Sao cháu lại hỏi vậy?”
Tô Nhu Nhu mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền xinh xắn hiện ra, đôi mắt hạnh tròn xoe long lanh tràn đầy hy vọng nhìn hắn, đáp lời:
"Vì cha cháu cũng họ Hoắc."
Hoắc Lê Thành không để lộ cảm xúc gì trên mặt, khi nghe thấy câu này trong lòng bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ. Nếu như một đứa trẻ bình thường đột nhiên chạy đến gọi hắn là cha, chắc chắn hắn sẽ cười khẩy cho rằng đối phương đang cố tình ăn vạ, muốn ôm đùi vàng nhà họ Hoắc.
Nhưng người chạy đến lại là Tô Nhu Nhu, cô bé còn vô cùng nghiêm túc nói chuyện với hắn.
Hắn có ấn tượng khá tốt với cô bé này.
"Thật trùng hợp, nhưng chú không có con gái." Giọng Hoắc Lê Thành trầm thấp lạnh lùng như ngọc thạch, giống như hàn băng chẳng mang chút ấm áp nào.
"Cha cháu cũng sống ở Thủ Đô." Tô Nhu Nhu có chút thất vọng, cẩn thận giải thích.
Ban đầu cô bé cứ nghĩ những người họ Hoắc đều là người một nhà, chú này có thể là cha mình, cũng có thể quen biết cha mình. Vì vậy, cô bé vội vàng đuổi theo, chỉ muốn hỏi cho rõ ràng.
Nhưng giọng điệu chắc chắn của Hoắc Lê Thành, vừa nghe là biết là thật, khiến manh mối về cha mà Tô Nhu Nhu vất vả lắm mới có được từ quyển truyện trong giấc mơ lại đứt đoạn
Tô Nhu Nhu không khỏi thấy có chút mất mát, nhưng cô bé điều chỉnh tâm trạng rất nhanh. Ba năm không tìm thấy cha, cũng chẳng khác gì lúc này. Ít ra cô bé đã biết được tin tức của cha từ ông hệ thống trong quyển truyện tranh, như vậy là tốt lắm rồi.
Cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc tai rối bời lên, nghiêm túc nói lời cảm ơn: "Cảm ơn chú ạ.”
Yết hầu Hoắc Lê Thành khẽ động.
Hắn siết ngón tay thon dài, muốn nói vài lời an ủi mà cuối cùng vẫn không nói ra được.
Nhưng hắn chắc chắn mình không có con gái. Cả Thủ Đô, ai mà không biết tổng giám đốc Hoắc là người đàn ông vàng độc thân giữ mình trong sạch, ngay cả bạn gái thân thiết cũng không có, chứ đừng nói đến chuyện kết hôn sinh con.
"Tổng giám đốc Hoắc, chờ đã! Nghe chúng tôi giới thiệu thêm, chúng tôi còn có những dự án khác có thể hợp tác ——”
Cô bé ngạc nhiên rướn người nhìn, thấy một đám vệ sĩ mặc đồ đen đang chặn đường mấy vị quan chức bụng phệ cản lối, không cho họ quấy rầy Hoắc Lê Thành lên xe rời đi.
"Hoắc?”
Tô Nhu Nhu nhỏ giọng nhắc lại, nhớ tới quyển truyện lấp lánh trong giấc mơ, cô bé bỗng nhiên chạy lon ton về phía người đàn ông cao lớn lạnh lùng đang ngược sáng chuẩn bị lên xe.
"Đợi đã, chú ơi!”
Trợ lý phất tay, vệ sĩ không chặn cô bé.
"Chú cũng họ Hoắc ạ?"
Giọng nói ngây thơ non nớt pha chút vội vàng của Tô Nhu Nhu khiến Hoắc Lê Thành bất giác quay người lại. Hắn rũ mắt, nhìn xuống cô bé xinh xắn chỉ cao tới đầu gối mình: "Sao cháu lại hỏi vậy?”
Tô Nhu Nhu mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền xinh xắn hiện ra, đôi mắt hạnh tròn xoe long lanh tràn đầy hy vọng nhìn hắn, đáp lời:
"Vì cha cháu cũng họ Hoắc."
Hoắc Lê Thành không để lộ cảm xúc gì trên mặt, khi nghe thấy câu này trong lòng bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ. Nếu như một đứa trẻ bình thường đột nhiên chạy đến gọi hắn là cha, chắc chắn hắn sẽ cười khẩy cho rằng đối phương đang cố tình ăn vạ, muốn ôm đùi vàng nhà họ Hoắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng người chạy đến lại là Tô Nhu Nhu, cô bé còn vô cùng nghiêm túc nói chuyện với hắn.
Hắn có ấn tượng khá tốt với cô bé này.
"Thật trùng hợp, nhưng chú không có con gái." Giọng Hoắc Lê Thành trầm thấp lạnh lùng như ngọc thạch, giống như hàn băng chẳng mang chút ấm áp nào.
"Cha cháu cũng sống ở Thủ Đô." Tô Nhu Nhu có chút thất vọng, cẩn thận giải thích.
Ban đầu cô bé cứ nghĩ những người họ Hoắc đều là người một nhà, chú này có thể là cha mình, cũng có thể quen biết cha mình. Vì vậy, cô bé vội vàng đuổi theo, chỉ muốn hỏi cho rõ ràng.
Nhưng giọng điệu chắc chắn của Hoắc Lê Thành, vừa nghe là biết là thật, khiến manh mối về cha mà Tô Nhu Nhu vất vả lắm mới có được từ quyển truyện trong giấc mơ lại đứt đoạn
Tô Nhu Nhu không khỏi thấy có chút mất mát, nhưng cô bé điều chỉnh tâm trạng rất nhanh. Ba năm không tìm thấy cha, cũng chẳng khác gì lúc này. Ít ra cô bé đã biết được tin tức của cha từ ông hệ thống trong quyển truyện tranh, như vậy là tốt lắm rồi.
Cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc tai rối bời lên, nghiêm túc nói lời cảm ơn: "Cảm ơn chú ạ.”
Yết hầu Hoắc Lê Thành khẽ động.
Hắn siết ngón tay thon dài, muốn nói vài lời an ủi mà cuối cùng vẫn không nói ra được.
Nhưng hắn chắc chắn mình không có con gái. Cả Thủ Đô, ai mà không biết tổng giám đốc Hoắc là người đàn ông vàng độc thân giữ mình trong sạch, ngay cả bạn gái thân thiết cũng không có, chứ đừng nói đến chuyện kết hôn sinh con.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro