Đoàn Sủng Tiểu Thanh Niên Trí Thức Dựa Không Gian Nằm Thắng

Chương 21

2024-11-05 04:27:06

"Ừ, mẹ tin, mẹ tin."

Mẹ con Ngụy Văn Tĩnh và Liễu Vũ Trân ôm nhau khóc một hồi lâu, bạch liên hoa mới được Ngụy Văn Tĩnh dỗ dành cười "phụt" một tiếng.

Nước mũi nước mắt lem luốc cả mặt.

Thật sự rất ghê tởm!

Đợi hai người tách ra, Ngụy Văn Tĩnh quay người lau đôi mắt đỏ hoe, giống như đã hạ quyết tâm lớn đấu tranh với chồng và mẹ chồng, kiên định nói: "Bác Viễn, em không định đuổi Tiểu Trân đi, trong nhà này, có em ăn thì có nó ăn, con gái do chính tay em nuôi lớn, tuyệt đối sẽ không để nó đến cái nhà nghèo rớt mồng tơi kia chịu khổ!"

Nói xong, ánh mắt còn liếc về phía Liễu Nhược Nam, ý tứ không nói cũng hiểu.

Cô cười ngọt ngào, rất thức thời nói: "Mẹ không cần nhìn con, mẹ muốn nuôi ai là quyền tự do của mẹ, hai ngày nữa con sẽ về quê, tuyệt đối sẽ không... ừm, chướng mắt hai người, cản trở tình mẫu tử của hai người."

"Nếu mẹ thực sự không muốn nhìn thấy đứa con gái ruột này của mẹ làm con gái cưng của mẹ buồn lòng, hai ngày này con cũng có thể ở nhà khách, hai người có thể coi con như người vô hình."

Cô cười nói xong, đứng dậy định đi nhưng bị Liễu Bác Viễn kéo lại.

Chỉ là Liễu Bác Viễn còn chưa kịp nói gì, Liễu Vũ Trân đã vội vàng nói: "Em gái, em hiểu lầm mẹ và chị rồi, chị chỉ không nỡ rời xa mẹ, không có ý muốn đuổi em đi, em đừng trách chị được không?"

Liễu Nhược Nam cảm thấy mặc dù mình thích xem kịch nhưng không muốn người ta lần lượt đổ lửa lên người mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ồ, phiền phức.

Hơn nữa, cô sẽ không nhịn được tính nóng nảy của mình mà tát cô ta hai cái.

Cô cũng không phải pháo hôi mà, sao lại cứ vô tình không hợp với nữ chính bạch liên hoa này thế nhỉ?

Cô nhẹ nhàng hít thở hai hơi, chớp chớp đôi mắt hạnh, cười nói: "Xem ra phong thủy ở Bắc Kinh này không tệ, trước hết là cái năng khiếu diễn xuất này của cô không phải do cha mẹ nuôi của tôi có thể di truyền cho cô."

"Cô yên tâm, trong nhà này mãi mãi có chỗ của cô, hy vọng cô có thể mãi mãi là con gái của Liễu gia."

Cô cười nói xong, cúi đầu nhìn khuôn mặt trầm ngâm của Liễu Bác Viễn, nói: "Cha, con muốn ra ngoài mua ít đồ."

Chỉ còn hai ngày nữa, không về ở thì càng tốt.

Cản trở tình mẫu tử của người khác, quả thực là tội lỗi!

Liễu Bác Viễn gật đầu: "Ừ, lát nữa, cha sẽ đi mua cùng con."

Nói xong liền đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đoàn Sủng Tiểu Thanh Niên Trí Thức Dựa Không Gian Nằm Thắng

Số ký tự: 0