Đoàn Sủng Tiểu Thanh Niên Trí Thức Dựa Không Gian Nằm Thắng
Chương 4
2024-11-05 04:27:06
Bạch liên hoa thiên kim giả Liễu Vũ Trân không ngừng rơi nước mắt, từng giọt như đập thẳng vào tim người đối diện. Những giọt nước mắt trong veo lăn dài trên khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt đen tràn ngập sự vô tội và thuần khiết, đầy nước mắt nhìn về phía mấy nam sinh đã từng mua cơm cho cô ta, một dáng vẻ bị hiểu lầm đến tội nghiệp, như muốn giải thích nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Sự yếu đuối của cô ta khiến người ta động lòng, khiến cho ai nhìn thấy cũng thương cảm.
Nháy mắt, trái tim của mấy chàng trai kia lại mềm yếu thêm vài phần.
Tuy nhiên, tất cả đều không phải trẻ con, dù có thương mỹ nhân đến đâu, nhưng bọn họ vẫn nhìn thấy những điều mâu thuẫn trong đó. Sắc mặt của họ lúc này trông đầy ngượng ngập, như thể bảng màu bị trộn lên một cách lộn xộn.
Lúc này, bất cứ ai lên tiếng biện hộ cho cô ta đều sẽ bị cười nhạo, bị xem là kẻ ngu ngốc. Dù muốn bảo vệ mỹ nhân đến đâu, nhưng không có mối quan hệ thân thiết thật sự, chẳng ai muốn dính vào và liên lụy danh tiếng của mình.
Cả phòng học chìm vào im lặng, ai cũng có tâm tư riêng, mang theo những suy nghĩ xấu xa trong lòng.
Liễu Vũ Trân cúi đầu đầy tủi thân, khiến mấy nam sinh kia càng thêm bối rối. Đáng tiếc bọn họ chỉ mải nhìn vẻ thê lương của cô ta mà không thấy được ánh mắt đầy ghen ghét hiện lên khi cô ta cúi đầu.
Toàn là lỹ vô dụng! Hằng ngày chỉ biết dùng những lời ngon ngọt dỗ dành cô ta, nhưng đến lúc quan trọng thì chẳng ai giúp được gì! Nếu cô ta không thể sống tốt, thì chẳng ai trong số bọn họ sẽ được yên!
Liễu Nhược Nam nhìn thoáng qua ánh mắt của Liễu Vũ Trân rồi bật cười lạnh lùng. Quá trình vạch trần bộ mặt thật của "bạch liên hoa" này thật sự rất thoải mái!
Cô không thể ngăn được nụ cười đầy đắc ý, nhưng giọng nói lại càng thêm lạnh lùng khi tiếp tục "lột trần" sự giả tạo của Liễu Vũ Trân:
"Chị gái tốt, chị nghĩ tôi vừa mới về nhà đã phải mặc lại quần áo cũ của chị, là vì tôi muốn cướp đồ của chị sao? Thực ra tôi có thể mua đồ mới, nhưng chẳng qua là chị nói đồ của chị nhiều, không mặc vừa nữa, vứt thì phí nên tôi mới miễn cưỡng mặc thôi. Tôi thật không thích mặc quần áo cũ của người khác, dù sao thì chúng sắp bị chị vứt vào thùng rác rồi."
"Cha mẹ và ông bà sợ chị bị tủi thân nên không để chị phải dọn ra khỏi phòng lớn, còn tôi, con ruột của họ, chỉ được vào ở phòng của anh cả. Anh hai thì phải ngủ ở phòng khách, kéo một tấm rèm. Chị thấy mình bị tủi thân gì ở đây? Nghĩ rằng cả nhà đều bắt nạt chị sao?"
"Tôi mới về đây chưa đầy nửa tháng, chỉ đi học được mười ngày, mười ngày này tôi chẳng phân biệt được ai với ai, còn rất ít khi nói chuyện. Thế chị nói tôi đã truyền những lời đồn nhảm về chị khi nào? Nói mớ trong giấc mơ à? Chị có bản lĩnh sai khiến đám nam sinh mua cơm và đứng ra bảo vệ mình, đó là năng lực của chị. Nhưng tại sao lại liên quan đến tôi? Chị nghĩ tôi dễ bị bắt nạt vì là con gái từ nông thôn lên sao? Đừng quên, ngay cả những tiểu thư giàu có cũng không bắt nạt người khác như chị đâu!"
Sự yếu đuối của cô ta khiến người ta động lòng, khiến cho ai nhìn thấy cũng thương cảm.
Nháy mắt, trái tim của mấy chàng trai kia lại mềm yếu thêm vài phần.
Tuy nhiên, tất cả đều không phải trẻ con, dù có thương mỹ nhân đến đâu, nhưng bọn họ vẫn nhìn thấy những điều mâu thuẫn trong đó. Sắc mặt của họ lúc này trông đầy ngượng ngập, như thể bảng màu bị trộn lên một cách lộn xộn.
Lúc này, bất cứ ai lên tiếng biện hộ cho cô ta đều sẽ bị cười nhạo, bị xem là kẻ ngu ngốc. Dù muốn bảo vệ mỹ nhân đến đâu, nhưng không có mối quan hệ thân thiết thật sự, chẳng ai muốn dính vào và liên lụy danh tiếng của mình.
Cả phòng học chìm vào im lặng, ai cũng có tâm tư riêng, mang theo những suy nghĩ xấu xa trong lòng.
Liễu Vũ Trân cúi đầu đầy tủi thân, khiến mấy nam sinh kia càng thêm bối rối. Đáng tiếc bọn họ chỉ mải nhìn vẻ thê lương của cô ta mà không thấy được ánh mắt đầy ghen ghét hiện lên khi cô ta cúi đầu.
Toàn là lỹ vô dụng! Hằng ngày chỉ biết dùng những lời ngon ngọt dỗ dành cô ta, nhưng đến lúc quan trọng thì chẳng ai giúp được gì! Nếu cô ta không thể sống tốt, thì chẳng ai trong số bọn họ sẽ được yên!
Liễu Nhược Nam nhìn thoáng qua ánh mắt của Liễu Vũ Trân rồi bật cười lạnh lùng. Quá trình vạch trần bộ mặt thật của "bạch liên hoa" này thật sự rất thoải mái!
Cô không thể ngăn được nụ cười đầy đắc ý, nhưng giọng nói lại càng thêm lạnh lùng khi tiếp tục "lột trần" sự giả tạo của Liễu Vũ Trân:
"Chị gái tốt, chị nghĩ tôi vừa mới về nhà đã phải mặc lại quần áo cũ của chị, là vì tôi muốn cướp đồ của chị sao? Thực ra tôi có thể mua đồ mới, nhưng chẳng qua là chị nói đồ của chị nhiều, không mặc vừa nữa, vứt thì phí nên tôi mới miễn cưỡng mặc thôi. Tôi thật không thích mặc quần áo cũ của người khác, dù sao thì chúng sắp bị chị vứt vào thùng rác rồi."
"Cha mẹ và ông bà sợ chị bị tủi thân nên không để chị phải dọn ra khỏi phòng lớn, còn tôi, con ruột của họ, chỉ được vào ở phòng của anh cả. Anh hai thì phải ngủ ở phòng khách, kéo một tấm rèm. Chị thấy mình bị tủi thân gì ở đây? Nghĩ rằng cả nhà đều bắt nạt chị sao?"
"Tôi mới về đây chưa đầy nửa tháng, chỉ đi học được mười ngày, mười ngày này tôi chẳng phân biệt được ai với ai, còn rất ít khi nói chuyện. Thế chị nói tôi đã truyền những lời đồn nhảm về chị khi nào? Nói mớ trong giấc mơ à? Chị có bản lĩnh sai khiến đám nam sinh mua cơm và đứng ra bảo vệ mình, đó là năng lực của chị. Nhưng tại sao lại liên quan đến tôi? Chị nghĩ tôi dễ bị bắt nạt vì là con gái từ nông thôn lên sao? Đừng quên, ngay cả những tiểu thư giàu có cũng không bắt nạt người khác như chị đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro