Đoàn Sủng Tiểu Thanh Niên Trí Thức Dựa Không Gian Nằm Thắng
Chương 8
2024-11-05 04:27:06
Chu Tình tiếp tục nói: "Cháu suy nghĩ cho kỹ, hai đứa còn nhỏ, đi nơi khác, cả năm 365 ngày, trời chưa sáng đã phải đi làm, trời tối mới về đến nhà, về nhà còn phải nấu cơm, giặt quần áo, gánh nước, nhặt củi, mệt chết mất!”
“Tỉnh Hắc thì khác, không nói đến việc mỗi năm được nghỉ nửa năm, nơi đó còn là đất đen, sản lượng lương thực cao, đến mùa thu, khắp núi đồi toàn là lương thực, nào là hạt dẻ, hạt thông, hạt phỉ, nấm, quả dại, thỉnh thoảng còn có gà rừng, thỏ rừng, chồn để cải thiện bữa ăn, tốt lắm, huống hồ, con cái nhà chúng ta ở Bắc Kinh, gia đình còn thiếu các cháu miếng ăn sao? Chẳng phải cách ba bữa lại gửi tiền, gửi tem cho các cháu sao? Lương thực không đủ ăn thì mua mà ăn, có gì đâu?"
Liễu Nhược Nam cười thầm trong lòng, trên mặt tỏ vẻ bị thuyết phục, đôi mắt đẹp ngây thơ nói: "Nghe dì nói vậy, có vẻ cũng tốt, cháu nghĩ đến việc làm đồng áng, không biết phải làm sao nhưng mà, thời gian quá gấp, đi tỉnh Hắc, cháu còn chưa chuẩn bị chăn bông, áo bông dày, hay là..."
"Ôi! Con bé này, nghĩ cũng thông suốt đấy, cháu cứ đợi ở đây, dì đi hỏi giúp cháu, xem người đổi chỗ với cháu có đồng ý đổi chăn bông, quần áo dày đã chuẩn bị cho cháu không."
Chỉ cần có thể thay con gái bà ta đi đến cái nơi chim không thèm ỉa đó, bán rẻ một bộ chăn gối và áo bông thì có là gì!
Lúc đó bà ta có thể sắp xếp cho con gái mình đến thành phố gần đó.
Liễu Nhược Nam "vui mừng" nhìn người phụ nữ: "Cảm ơn dì, vậy dì giúp cháu hỏi nhé, nếu cô ấy đồng ý tặng cháu chăn bông dày, áo bông dày, cháu đồng ý đổi chỗ với cô ấy đi tTỉnh Hắc."
Người phụ nữ nghẹn họng, nói thừa rồi!
Xem ra không phải đứa dễ lừa.
Được rồi, xem ra phải mất một bộ chăn gối và quần áo bông rồi.
Nhưng vì con gái cũng đáng.
"Được, cháu đợi đấy, dì đi tìm người ngay."
Chu Tình nói xong liền chào một người phụ nữ khác, vội vã đi ra khỏi văn phòng thanh niên trí thức.
Mã Ái Lan ở lại nhìn cô thở dài: "Con bé này, bị vài lời ba hoa chích choè là động lòng rồi sao? Tỉnh Hắc là nơi nào chứ? Nghèo chẳng có gì, đúng là một năm chỉ làm nửa năm nhưng lương thực thu được cũng ít, đến đó chỉ có đói rét, cháu... cháu chuẩn bị nhiều vào."
Dù sao cũng là đồng nghiệp, không tiện nói cô gái nhỏ này bị lừa.
Mã Ái Lan nhìn vào tuổi tác trên hồ sơ và khuôn mặt vàng vọt, thân hình gầy gò của Liễu Nhược Nam, có chút không hiểu, sao ở Bắc Kinh lại có gia đình "nghèo" như vậy, để con cái đói đến mức chỉ còn da bọc xương?
“Tỉnh Hắc thì khác, không nói đến việc mỗi năm được nghỉ nửa năm, nơi đó còn là đất đen, sản lượng lương thực cao, đến mùa thu, khắp núi đồi toàn là lương thực, nào là hạt dẻ, hạt thông, hạt phỉ, nấm, quả dại, thỉnh thoảng còn có gà rừng, thỏ rừng, chồn để cải thiện bữa ăn, tốt lắm, huống hồ, con cái nhà chúng ta ở Bắc Kinh, gia đình còn thiếu các cháu miếng ăn sao? Chẳng phải cách ba bữa lại gửi tiền, gửi tem cho các cháu sao? Lương thực không đủ ăn thì mua mà ăn, có gì đâu?"
Liễu Nhược Nam cười thầm trong lòng, trên mặt tỏ vẻ bị thuyết phục, đôi mắt đẹp ngây thơ nói: "Nghe dì nói vậy, có vẻ cũng tốt, cháu nghĩ đến việc làm đồng áng, không biết phải làm sao nhưng mà, thời gian quá gấp, đi tỉnh Hắc, cháu còn chưa chuẩn bị chăn bông, áo bông dày, hay là..."
"Ôi! Con bé này, nghĩ cũng thông suốt đấy, cháu cứ đợi ở đây, dì đi hỏi giúp cháu, xem người đổi chỗ với cháu có đồng ý đổi chăn bông, quần áo dày đã chuẩn bị cho cháu không."
Chỉ cần có thể thay con gái bà ta đi đến cái nơi chim không thèm ỉa đó, bán rẻ một bộ chăn gối và áo bông thì có là gì!
Lúc đó bà ta có thể sắp xếp cho con gái mình đến thành phố gần đó.
Liễu Nhược Nam "vui mừng" nhìn người phụ nữ: "Cảm ơn dì, vậy dì giúp cháu hỏi nhé, nếu cô ấy đồng ý tặng cháu chăn bông dày, áo bông dày, cháu đồng ý đổi chỗ với cô ấy đi tTỉnh Hắc."
Người phụ nữ nghẹn họng, nói thừa rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xem ra không phải đứa dễ lừa.
Được rồi, xem ra phải mất một bộ chăn gối và quần áo bông rồi.
Nhưng vì con gái cũng đáng.
"Được, cháu đợi đấy, dì đi tìm người ngay."
Chu Tình nói xong liền chào một người phụ nữ khác, vội vã đi ra khỏi văn phòng thanh niên trí thức.
Mã Ái Lan ở lại nhìn cô thở dài: "Con bé này, bị vài lời ba hoa chích choè là động lòng rồi sao? Tỉnh Hắc là nơi nào chứ? Nghèo chẳng có gì, đúng là một năm chỉ làm nửa năm nhưng lương thực thu được cũng ít, đến đó chỉ có đói rét, cháu... cháu chuẩn bị nhiều vào."
Dù sao cũng là đồng nghiệp, không tiện nói cô gái nhỏ này bị lừa.
Mã Ái Lan nhìn vào tuổi tác trên hồ sơ và khuôn mặt vàng vọt, thân hình gầy gò của Liễu Nhược Nam, có chút không hiểu, sao ở Bắc Kinh lại có gia đình "nghèo" như vậy, để con cái đói đến mức chỉ còn da bọc xương?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro