Đoạn Tình (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân Iii)
Mafia trứ mã
Jini Ngọc
2024-11-13 00:45:41
Ít ai trong giới Hắc Đạo biết được, tuy Hồng Tam Hội và tổ chức sát thủ Trứ Mã vốn không qua lại, nhưng mối quan hệ giữa Bạch Doanh Thần và Giang Hách cực kỳ thân thiết.
Trung Đông.
Chiếc xe Mercedes Benz dừng lại trước một căn biệt thự cổ kính được xây dựng theo phong cách cổ điển của Pháp. Cho nên khi đứng từ xa quan sát, người ta không khỏi trầm trồ vì vẻ đẹp hoàn mỹ và độ lớn giống như mê cung của căn biệt thự.
Đường Hân tắt máy, kéo cửa kính xuống rồi cúi đầu nhìn căn biệt thự. Sau đó thì quay nhìn người đàn ông không cảm xúc ở phía sau:"Tới nơi rồi."
"Xuống xe, mở cửa!" Bạch Doanh Thần lạnh giọng đáp.
Đường Hân khẽ xùy một tiếng, dù ấm ức và hậm hực nhưng cũng phải cố nén vào lòng.
Sau khi mở cửa cho Bạch Doanh Thần, dường như những người bên trong biệt thự biết có khách quý đến, đồng lúc một loạt người mặc âu phục đen theo hàng bước ra, đứng về hai phía dọc theo đường bước vào bên trọng biệt thự.
Đường Hân nhìn qua Bạch Doanh Thần, thấy trên khuôn mặt anh vẫn không có chút biểu cảm gì, cô tiếp tục quan sát tình hình trước mắt.
Tiếp đó, một người đàn ông da trắng bước ra, phong cách ăn mặc của anh ta rất hiện đại, thêm phần khuôn mặt rất ưa nhìn nên trông toàn diện mà đánh giá, ngoài hai chữ hoàn hảo, Đường Hân không biết nói gì hơn nữa.
Giang Hách nhoẻn miệng cười vui vẻ, bước từng bước thong thả đến bên Bạch Doanh Thần, dang ngang hai tay để chào đón. Nhưng nhìn biểu cảm lạnh lùng của Bạch Doanh Thần giống như đang căm hận anh điều gì đó. Giang Hách liền thu tay lại, sau đó quẹt nhẹ mũi.
"Có cần phải căng thẳng thế không?" Giang Hách từ tốn nói.
"Anh nghĩ chuyện này có vui không?" Bạch Doanh Thần nói không giống như đang đùa. Thế là Giang Hách ngừng cười, ánh mắt vô tình liếc nhìn qua cô gái xinh đẹp đứng cạnh Bạch Doanh Thần.
"Wow, người đẹp nào đây?"
Đương nhiên Giang Hách biết, Bạch Doanh Thần trước giờ không bao giờ gần phụ nữ, ngoại trừ Thẩm Gia Tuyết. Nhưng hiện tại, Bạch Doanh Thần không những gần gũi mà theo Giang Hách cảm nhận được, người bạn của anh đang có một chút cảm xúc gì đó với cô gái này.
"Nhìn nữa tôi móc con mắt anh ra đấy!" Bạch Doanh Thần lạnh giọng cảnh cáo.
Giang Hách nghe vậy thì bật cười, "Tôi chỉ đùa một chút thôi. Vả lại tôi chưa nói gì cơ mà."
Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ từ Giang Hách, Đường Hân thiết nghĩ. Hắn ta trước giờ nổi tiếng là một tay sát gái, nhưng cô chẳng mấy thấy kinh tởm. Ngược lại còn hứng thú, bởi phong cách làm việc của Giang Hách trước giờ luôn có chừng mực và theo trình tự, thủ đoạn ra tay không hơn không kém bản thân cô. Nói chung, Đường Hân không giống như mẫu con gái mà Giang Hách thích.
"Chào cô, tôi là Giang Hách!" Giang Hách mỉm cười, nhỏ nhẹ cất tiếng.
"Chào Giang lão đại, tôi là Đường Hân."
Nghe lời đáp lại từ Đường Hân, nụ cười trên môi của Giang Hách chợt tắt, đưa mắt nhìn qua Bạch Doanh Thần như rất bất ngờ. Tuy nhiên, Bạch Doanh Thần không mấy quan tâm, liền lơ đi anh ta rồi bước vào bên trong.
Đường Hân cũng chào rồi theo sau Bạch Doanh Thần.
"Dẫn theo người của Hắc Dạ Môn. Bạch Doanh Thần, anh ta bị điên rồi sao?" Thầm nghĩ, Giang Hách càng thắc mắc. Rõ ràng, Hắc Dạ Môn luôn có thù hận với Hồng Tam Hội, chỉ mong có cơ hội nhất định phải trừ khử Bạch Doanh Thần, mà Đường Hân lại là đứa con cưng của tổ chức, dẫn theo cô ta như cõng rắn vào nhà. Bạch Doanh Thần đúng là bị bệnh rồi!
Nghĩ ngợi một lúc, Giang Hách cũng đi vào trong.
_______________________________________
Hồng Kong, Trung Quốc.
Thổ Phi Thương dừng xe trước khuôn viên của một căn biệt thự rộng lớn. Hắn mở cửa xe ra rồi chậm rãi bước vào bên trong căn biệt thự.
Bước lên tầng ba của ngôi biệt thự, Thổ Phi Thương nhìn thấy một người giúp việc bước ra khỏi căn phòng với một khay thức ăn còn nóng hổi trên tay. Vẻ mặt hắn không chút cảm xúc, chỉ gật đầu rồi vẫy tay cho cô gái kia rời đi.
Thổ Phi Thương cầm lấy nắm đấm cửa rồi mở cửa bước vào. Hắn đưa mắt nhìn người con gái ngồi trên chiếc ghế sofa đang đăm chiêu đọc sách, tư thế tựa như rất thong thả và thoải mái. Khoé môi hắn bất giác cong lên, lòng sinh hứng thú.
Hắn bước đến ngồi đối diện với cô gái, lúc này chân dung cô gái mới lộ rõ. Đôi mắt đen láy, chiếc mũi cao thẳng, bờ môi mỏng hồng nhạt cùng với làn da trắng muốt, vẻ đẹp cô gái càng trở nên nổi bật.
Cô gái biết Thổ Phi Thương đến và đang ngồi trước mặt mình, nhưng cô vẫn tỏ thái độ dửng dưng như chưa có chuyện gì, có vẻ cô rất xem thường hắn.
Thổ Phi Thương nhìn cô gái xinh đẹp vẫn chú tâm đọc sách, hắn tựa lưng vào thành ghế, hai tay dang rộng gác lên trên, nhếch môi chế nhạo:"Cô không ăn gì, tính sẽ chết sớm à?"
Người con gái ngồi trên ghế vẫn ung dung lật từng trang sách ra đọc, không buồn để tâm tới Thổ Phi Thương.
"Có chết hay không không đến lượt anh quản."
Thổ Phi Thương khẽ thở dài một hơi:"Đúng là những người con gái mà Bạch Doanh Thần thích không phía là loại con gái tầm thường."
Dường như từ "những" trong câu nói của Thổ Phi Thương đã tác động đến tiềm thức của cô gái xinh đẹp, ánh mắt cô dừng trên trang sách, sau đó chậm rãi nhìn sang hắn:"Anh có ý gì?"
"Cô rất thông minh."
"Đừng dài dòng, đi thẳng vào vấn đề chính đi!" Thẩm Gia Tuyết lạnh nhạt đáp.
"Cô biết tôi bắt cô về đây mục đích chính là để làm gì không?" Thổ Phi Thương liếc mắt nhìn cô, hạ giọng nói.
"Với một kẻ biến thái như anh cũng cần tôi đoán sao?" Thẩm Gia Tuyết đặt cuốn sách lên bàn, nhíu mày nhìn hắn:"Ngoài địa bàn và lô vũ khí tối thượng nhất trên thế giới thì còn gì nữa."
"Không hổ danh là nhà tâm lý học. Chỉ nhìn thôi cũng đã biết tôi nghĩ gì."
Thẩm Gia Tuyết nhếch môi cười nhạt:"Nếu được như vậy tôi đã ra khỏi đây từ lâu rồi. Nhưng mà anh cũng đừng có vọng tưởng, Hồng Tam Hội là cả tâm huyết của anh ấy, anh ấy nhất định sẽ không giao cho một kẻ tầm thường như anh."
"Trông cô có vẻ cũng rất nhờ cậy vào hắn. Tuy nhiên, tôi có một sự thật không biết cô có muốn nghe không?"
Thẩm Gia Tuyết không nói, chỉ đăm đăm nhìn hắn ý chỉ muốn nghe. Nhận ra được điều đó, Thổ Phi Thương cất tiếng:"Tôi không biết mối quan hệ giữa cô và Bạch Doanh Thần tốt như thế nào. Tuy nhiên, theo tôi thấy cô đã quá đặt niềm tin vào hắn."
Thẩm Gia Tuyết nhíu mày không hiểu, hắn tiếp lời:"Bên cạnh Bạch Doanh Thần bây giờ đã có một người phụ nữ khác, xinh đẹp hơn cô rất nhiều. Cô có nghĩ một ngày nào đó cô ta sẽ thay vị trí của cô ở bên Bạch Doanh Thần hay không?"
Nghe xong hắn nói, Thẩm Gia Tuyết biết hắn đang cố gắng tác động vào tâm trí của mình để nghe những lời xúi giục từ hắn, nhưng trong thâm tâm cô vẫn bị lay động. Không lẽ điều hắn nói là thật, Bạch Doanh Thần đã có người phụ nữ khác?
"Thế nào?" Thổ Phi Thương nhướng mày hỏi.
Thẩm Gia Tuyết ngẩng mặt, nhìn hắn nở một nụ cười:"Có người phụ nữ khác hay không thì đó là việc riêng của anh ấy. Còn nữa, Bạch Doanh Thần chưa bao giờ công nhận danh phận của tôi khi ở cạnh anh ấy, thì việc gì tôi phải sợ người khác thay thế."
Nghe xong, Thổ Phi Thương tức muốn hộc máu vì không làm gì được cô, hắn mím môi, thở mạnh vài hơi rồi ném sấp hình lên bàn trước mặt cô rồi rời đi.
Nhìn những tấm hình trên bàn, Thẩm Gia Tuyết chậm rãi cầm lên, nhìn người trong hình, nước mắt cô bất chợt rơi xuống, đã lâu rồi cô chưa được gặp anh, cô rất nhớ anh.
Và khi nhìn người phụ nữ có đôi mắt xanh biếc, đẹp như đại dương kia, trái tim cô như bị vỡ vụn.
.....
Ngồi ở phòng khách, Swan bận rộn xử lý một số thông tin trên chiếc laptop của mình, bỗng chốc tiếng bước chân phía sau đang đi đến hướng của mình, cô ngừng công việc hiện tại lại, ngoảnh đầu sang nhìn thì nhận ra người đó là Trịnh Mặc.
"Cô là một trạch nữ chính hiệu sao?" Trịnh Mặc thản nhiên hỏi.
Swan liếc xéo anh một cái, sau đó nói:"Tôi không chỉ biết tới máy tính không đâu. Chỉ là những tài năng khác tôi chưa thể hiện ra thôi."
"Cô ngoài gây sự thì còn tài năng gì nữa chứ?"
Swan nhắm mắt thở dài, sau đó nói:"Anh nói gì cũng đúng. Bây giờ tôi không có thời gian đôi co với anh, tôi phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ lần này, rời khỏi Hồng Tam Hội để không còn gặp kẻ đáng ghét như ai kia.... Còn bây giờ ra ngoài cho tôi làm việc."
Trịnh Mặc mỉm cười, nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế:"Tôi phải ở đây canh chừng cô. Cô nhiều trò lắm, ai mà biết lát sau cô sẽ giở trò gì nữa."
"Được, muốn ở hay đi thì tùy anh." Swan bất lực nói, sau đó ngửa mặt hít sâu, xem như không có sự tồn tại của hắn rồi tiếp tục vào việc.
Trung Đông.
Chiếc xe Mercedes Benz dừng lại trước một căn biệt thự cổ kính được xây dựng theo phong cách cổ điển của Pháp. Cho nên khi đứng từ xa quan sát, người ta không khỏi trầm trồ vì vẻ đẹp hoàn mỹ và độ lớn giống như mê cung của căn biệt thự.
Đường Hân tắt máy, kéo cửa kính xuống rồi cúi đầu nhìn căn biệt thự. Sau đó thì quay nhìn người đàn ông không cảm xúc ở phía sau:"Tới nơi rồi."
"Xuống xe, mở cửa!" Bạch Doanh Thần lạnh giọng đáp.
Đường Hân khẽ xùy một tiếng, dù ấm ức và hậm hực nhưng cũng phải cố nén vào lòng.
Sau khi mở cửa cho Bạch Doanh Thần, dường như những người bên trong biệt thự biết có khách quý đến, đồng lúc một loạt người mặc âu phục đen theo hàng bước ra, đứng về hai phía dọc theo đường bước vào bên trọng biệt thự.
Đường Hân nhìn qua Bạch Doanh Thần, thấy trên khuôn mặt anh vẫn không có chút biểu cảm gì, cô tiếp tục quan sát tình hình trước mắt.
Tiếp đó, một người đàn ông da trắng bước ra, phong cách ăn mặc của anh ta rất hiện đại, thêm phần khuôn mặt rất ưa nhìn nên trông toàn diện mà đánh giá, ngoài hai chữ hoàn hảo, Đường Hân không biết nói gì hơn nữa.
Giang Hách nhoẻn miệng cười vui vẻ, bước từng bước thong thả đến bên Bạch Doanh Thần, dang ngang hai tay để chào đón. Nhưng nhìn biểu cảm lạnh lùng của Bạch Doanh Thần giống như đang căm hận anh điều gì đó. Giang Hách liền thu tay lại, sau đó quẹt nhẹ mũi.
"Có cần phải căng thẳng thế không?" Giang Hách từ tốn nói.
"Anh nghĩ chuyện này có vui không?" Bạch Doanh Thần nói không giống như đang đùa. Thế là Giang Hách ngừng cười, ánh mắt vô tình liếc nhìn qua cô gái xinh đẹp đứng cạnh Bạch Doanh Thần.
"Wow, người đẹp nào đây?"
Đương nhiên Giang Hách biết, Bạch Doanh Thần trước giờ không bao giờ gần phụ nữ, ngoại trừ Thẩm Gia Tuyết. Nhưng hiện tại, Bạch Doanh Thần không những gần gũi mà theo Giang Hách cảm nhận được, người bạn của anh đang có một chút cảm xúc gì đó với cô gái này.
"Nhìn nữa tôi móc con mắt anh ra đấy!" Bạch Doanh Thần lạnh giọng cảnh cáo.
Giang Hách nghe vậy thì bật cười, "Tôi chỉ đùa một chút thôi. Vả lại tôi chưa nói gì cơ mà."
Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ từ Giang Hách, Đường Hân thiết nghĩ. Hắn ta trước giờ nổi tiếng là một tay sát gái, nhưng cô chẳng mấy thấy kinh tởm. Ngược lại còn hứng thú, bởi phong cách làm việc của Giang Hách trước giờ luôn có chừng mực và theo trình tự, thủ đoạn ra tay không hơn không kém bản thân cô. Nói chung, Đường Hân không giống như mẫu con gái mà Giang Hách thích.
"Chào cô, tôi là Giang Hách!" Giang Hách mỉm cười, nhỏ nhẹ cất tiếng.
"Chào Giang lão đại, tôi là Đường Hân."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe lời đáp lại từ Đường Hân, nụ cười trên môi của Giang Hách chợt tắt, đưa mắt nhìn qua Bạch Doanh Thần như rất bất ngờ. Tuy nhiên, Bạch Doanh Thần không mấy quan tâm, liền lơ đi anh ta rồi bước vào bên trong.
Đường Hân cũng chào rồi theo sau Bạch Doanh Thần.
"Dẫn theo người của Hắc Dạ Môn. Bạch Doanh Thần, anh ta bị điên rồi sao?" Thầm nghĩ, Giang Hách càng thắc mắc. Rõ ràng, Hắc Dạ Môn luôn có thù hận với Hồng Tam Hội, chỉ mong có cơ hội nhất định phải trừ khử Bạch Doanh Thần, mà Đường Hân lại là đứa con cưng của tổ chức, dẫn theo cô ta như cõng rắn vào nhà. Bạch Doanh Thần đúng là bị bệnh rồi!
Nghĩ ngợi một lúc, Giang Hách cũng đi vào trong.
_______________________________________
Hồng Kong, Trung Quốc.
Thổ Phi Thương dừng xe trước khuôn viên của một căn biệt thự rộng lớn. Hắn mở cửa xe ra rồi chậm rãi bước vào bên trong căn biệt thự.
Bước lên tầng ba của ngôi biệt thự, Thổ Phi Thương nhìn thấy một người giúp việc bước ra khỏi căn phòng với một khay thức ăn còn nóng hổi trên tay. Vẻ mặt hắn không chút cảm xúc, chỉ gật đầu rồi vẫy tay cho cô gái kia rời đi.
Thổ Phi Thương cầm lấy nắm đấm cửa rồi mở cửa bước vào. Hắn đưa mắt nhìn người con gái ngồi trên chiếc ghế sofa đang đăm chiêu đọc sách, tư thế tựa như rất thong thả và thoải mái. Khoé môi hắn bất giác cong lên, lòng sinh hứng thú.
Hắn bước đến ngồi đối diện với cô gái, lúc này chân dung cô gái mới lộ rõ. Đôi mắt đen láy, chiếc mũi cao thẳng, bờ môi mỏng hồng nhạt cùng với làn da trắng muốt, vẻ đẹp cô gái càng trở nên nổi bật.
Cô gái biết Thổ Phi Thương đến và đang ngồi trước mặt mình, nhưng cô vẫn tỏ thái độ dửng dưng như chưa có chuyện gì, có vẻ cô rất xem thường hắn.
Thổ Phi Thương nhìn cô gái xinh đẹp vẫn chú tâm đọc sách, hắn tựa lưng vào thành ghế, hai tay dang rộng gác lên trên, nhếch môi chế nhạo:"Cô không ăn gì, tính sẽ chết sớm à?"
Người con gái ngồi trên ghế vẫn ung dung lật từng trang sách ra đọc, không buồn để tâm tới Thổ Phi Thương.
"Có chết hay không không đến lượt anh quản."
Thổ Phi Thương khẽ thở dài một hơi:"Đúng là những người con gái mà Bạch Doanh Thần thích không phía là loại con gái tầm thường."
Dường như từ "những" trong câu nói của Thổ Phi Thương đã tác động đến tiềm thức của cô gái xinh đẹp, ánh mắt cô dừng trên trang sách, sau đó chậm rãi nhìn sang hắn:"Anh có ý gì?"
"Cô rất thông minh."
"Đừng dài dòng, đi thẳng vào vấn đề chính đi!" Thẩm Gia Tuyết lạnh nhạt đáp.
"Cô biết tôi bắt cô về đây mục đích chính là để làm gì không?" Thổ Phi Thương liếc mắt nhìn cô, hạ giọng nói.
"Với một kẻ biến thái như anh cũng cần tôi đoán sao?" Thẩm Gia Tuyết đặt cuốn sách lên bàn, nhíu mày nhìn hắn:"Ngoài địa bàn và lô vũ khí tối thượng nhất trên thế giới thì còn gì nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không hổ danh là nhà tâm lý học. Chỉ nhìn thôi cũng đã biết tôi nghĩ gì."
Thẩm Gia Tuyết nhếch môi cười nhạt:"Nếu được như vậy tôi đã ra khỏi đây từ lâu rồi. Nhưng mà anh cũng đừng có vọng tưởng, Hồng Tam Hội là cả tâm huyết của anh ấy, anh ấy nhất định sẽ không giao cho một kẻ tầm thường như anh."
"Trông cô có vẻ cũng rất nhờ cậy vào hắn. Tuy nhiên, tôi có một sự thật không biết cô có muốn nghe không?"
Thẩm Gia Tuyết không nói, chỉ đăm đăm nhìn hắn ý chỉ muốn nghe. Nhận ra được điều đó, Thổ Phi Thương cất tiếng:"Tôi không biết mối quan hệ giữa cô và Bạch Doanh Thần tốt như thế nào. Tuy nhiên, theo tôi thấy cô đã quá đặt niềm tin vào hắn."
Thẩm Gia Tuyết nhíu mày không hiểu, hắn tiếp lời:"Bên cạnh Bạch Doanh Thần bây giờ đã có một người phụ nữ khác, xinh đẹp hơn cô rất nhiều. Cô có nghĩ một ngày nào đó cô ta sẽ thay vị trí của cô ở bên Bạch Doanh Thần hay không?"
Nghe xong hắn nói, Thẩm Gia Tuyết biết hắn đang cố gắng tác động vào tâm trí của mình để nghe những lời xúi giục từ hắn, nhưng trong thâm tâm cô vẫn bị lay động. Không lẽ điều hắn nói là thật, Bạch Doanh Thần đã có người phụ nữ khác?
"Thế nào?" Thổ Phi Thương nhướng mày hỏi.
Thẩm Gia Tuyết ngẩng mặt, nhìn hắn nở một nụ cười:"Có người phụ nữ khác hay không thì đó là việc riêng của anh ấy. Còn nữa, Bạch Doanh Thần chưa bao giờ công nhận danh phận của tôi khi ở cạnh anh ấy, thì việc gì tôi phải sợ người khác thay thế."
Nghe xong, Thổ Phi Thương tức muốn hộc máu vì không làm gì được cô, hắn mím môi, thở mạnh vài hơi rồi ném sấp hình lên bàn trước mặt cô rồi rời đi.
Nhìn những tấm hình trên bàn, Thẩm Gia Tuyết chậm rãi cầm lên, nhìn người trong hình, nước mắt cô bất chợt rơi xuống, đã lâu rồi cô chưa được gặp anh, cô rất nhớ anh.
Và khi nhìn người phụ nữ có đôi mắt xanh biếc, đẹp như đại dương kia, trái tim cô như bị vỡ vụn.
.....
Ngồi ở phòng khách, Swan bận rộn xử lý một số thông tin trên chiếc laptop của mình, bỗng chốc tiếng bước chân phía sau đang đi đến hướng của mình, cô ngừng công việc hiện tại lại, ngoảnh đầu sang nhìn thì nhận ra người đó là Trịnh Mặc.
"Cô là một trạch nữ chính hiệu sao?" Trịnh Mặc thản nhiên hỏi.
Swan liếc xéo anh một cái, sau đó nói:"Tôi không chỉ biết tới máy tính không đâu. Chỉ là những tài năng khác tôi chưa thể hiện ra thôi."
"Cô ngoài gây sự thì còn tài năng gì nữa chứ?"
Swan nhắm mắt thở dài, sau đó nói:"Anh nói gì cũng đúng. Bây giờ tôi không có thời gian đôi co với anh, tôi phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ lần này, rời khỏi Hồng Tam Hội để không còn gặp kẻ đáng ghét như ai kia.... Còn bây giờ ra ngoài cho tôi làm việc."
Trịnh Mặc mỉm cười, nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế:"Tôi phải ở đây canh chừng cô. Cô nhiều trò lắm, ai mà biết lát sau cô sẽ giở trò gì nữa."
"Được, muốn ở hay đi thì tùy anh." Swan bất lực nói, sau đó ngửa mặt hít sâu, xem như không có sự tồn tại của hắn rồi tiếp tục vào việc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro