Đoạn Tình (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân Iii)
Mất Tích
Jini Ngọc
2024-11-13 00:45:41
Bạch viên...
Đường Hần hé mở mặt, cảm giác bên tay trái mình có ai đó đang giữ chặt, cô quay đầu lại nhìn thì nhận ra đó là
Bạch Doanh Thần. Trái tim Đường Hân như chết lặng, đau đớn đến cùng cực, ánh mắt hận thù mang một màu xám xịt bao quây lấy người đàn ông đang ngủ.
Dù có cố gắng che giấu đến đâu nhưng trong lòng cô vẫn không ngừng rối ren với một biển cảm xúc tiêu cực.
Mạnh bạo rút tay ra, cố tình làm cho Bạch Doanh Thần thức giấc. Anh vội vàng bật dậy, cũng không để ý hành động vừa rồi của cô, nhanh nhẹn tiến tới chạm lấy người Đường Hân, liên tục hỏi hang.
"Em thấy thế nào rồi, có chỗ nào khó chịu không, anh gọi Vương Nguyên đến kiểm tra lại cho em nha?"
Đường Hân khẽ lắc đầu, lạnh giọng nói.
"Anh ở đây cả đêm sao?"
"Phải." Bạch Doanh Thần gật đầu, dù không muốn phủ nhận nhưng sự thật kể từ lúc Đường Hân trở về như thể biến thành một con người khác hoàn toàn: "Anh không yên tâm để em ở đây một mình."
Trong lòng Đường Hân cười nhạt, bây giờ từng lời nói, từng cử chỉ ân cần thân mật đều làm cho Đường Hân chán ghét và kinh tởm.
"Em có muốn đi thì anh cũng không giữ nổi đâu?"
"Hả?" Bạch Doanh Thần tròn mắt hỏi. Đường Hân liền cầm lấy tay anh rồi hỏi.
"Chiếc vòng tay em tặng anh đầu?"
Bạch Doanh Thần liền nhìn xuống tay, quả thật không còn chiếc vòng đó nữa. Anh có chút lúng túng, đây là món quà đầu tiên cô tặng cho anh, vậy mà anh lại làm rơi mất.
Bạch Doanh Thần ngập ngừng: "Anh..."
Đường Hân cười nhạt thu ánh mặt lại, "Không sao đâu, hôm khác em làm lại cái mới cho anh."
Lục lại kí ức, Bạch Doanh Thần hoàn toàn không nhớ tới việc mình đã bỏ chiếc vòng ở đâu, anh cảm thấy vô cùng có lỗi. Lần đầu tiên anh thấy mình sơ suất đến vậy.
"Anh...anh sơ ý quá, em đừng giận anh nha."
Đường Hân khẽ cười, một nụ cười dối lòng: "Không sao đâu mà." Đường Hân nắm lấy tay anh, "Doanh Thần chúng ta kết hôn đi, em muốn có một danh phận rõ ràng."
Quá đột ngột, Bạch Doanh Thần có chút bất ngờ, anh tròn mắt nhìn cô: "Thật sao, em vừa nói gì cơ?"
"Em nói là em muốn chúng ta kết hồn."
Đã rất lâu, Bạch Doanh Thần rất muốn nói câu này với Đường Hân từ rất lâu rồi, nhưng tính rằng vào một thời điểm thích hợp sẽ nói với cô. Buổi hẹn hò hôm trước là thích hợp nhất nhưng lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Bây giờ Đường Hân lại ngỏ lời trước, anh có chút thiếu bản lĩnh nhưng đổi lại rất vui và hạnh phúc.
Anh nắm chặt lấy tay Đường Hân, quỳ một gối xuống, nở nụ cười mãn nguyện.
"Tất nhiên rồi Hân Hân." Anh lấy trong túi ra một chiếc hộp vuông nhỏ, chậm rãi mở chiếc hộp ra, trong đó là một chiếc nhẫn kim cương được Bạch Doanh Thần thiết kế riêng cho Đường Hân và đặt tên cho nó là Queen, trị giá lên tới hàng tỉ tệ.
"Hân Hân, khi nhìn vào đôi mắt của em, anh thấy như bản thân như được đắm chìm trong một đại dương của tình yêu và hạnh phúc. Những gì anh cảm nhận được khi ở bên cạnh em anh không thể tả thành lời. Anh muốn dành tất cả thời gian và tình yêu của mình cho em, dùng cả sinh mạng của mình để bảo vệ em, sẽ luôn là người đứng sau ủng hộ mọi điều em làm. Vì vậy hãy tin tưởng anh, Đường Hân lấy anh nhé!"
Mặc dù không lãng mạn không kiêu sa nhưng từng câu nói của Bạch Doanh Thần khiến ai nghe thấy cũng đều tan chảy, cố dặn lòng không được yếu đuối, không được nhân nhượng, nhưng không thể phủ nhận cô yêu anh rất nhiều.
Đôi mắt xạnh biếc ấy khẽ nhỏ một giọt lệ, không phải vì cảm động mà là cay đắng.
"Vâng, em đồng ý."
Bạch Doanh Thần vui vẻ đeo nhẫn cho Đường Hân rồi ôm cô vào lòng, cảm giác hạnh phúc vô cùng.
Thành phố T.
Khuôn viên tuyết được trang trí rất đẹp mắt. Những cái băng nhỏ giăng dọc theo những cành cây, tạo nên những mảng màu trắng tinh khiết giữa không gian xám tro. Băng tuyết phủ trắng trên mặt cỏ, tạo nên một bức tranh nguyên sơ và đẹp mắt. Những cành cây trụi lá đã được phủ lên những lớp tuyết mỏng manh, khiến chúng trông như những tác phẩm nghệ thuật tự nhiên.
Ánh nắng mờ ảo chiếu sáng qua những tán cây, tạo nên bóng râm mềm mại và tạo nên một không gian thơ mộng, huyền ảo đến mê người.
Dọc quang vòng xuyến trưng bày đủ loại hoa mùa đông là những chiếc ghế gỗ được trải dài lên lớp tuyết mỏng manh. Những vệt nước đóng băng trên hồ nhỏ tạo nên những hình khối đẹp mắt và lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Những cặp tình nhân thân mật đi dạo trong khu vườn, bước chân lên tuyết để lại những dấu chân tình yêu tuyệt đẹp.
Swan được Trịnh Mặc mua cho một túi đồ nướng khổng lồ, cảm giác trời mùa đông lạnh giá mà vừa thổi vừa ăn những món như này thì tuyệt làm sao.
Trịnh Mặc đưa Swan cẩn thận ngồi xuống băng ghế, chu đáo chỉnh lại chiếc khăn choàng cổ, ôn nhu dặn dò: "Em cẩn thận chút, sức khỏe em yếu không khéo bị cảm đấy."
"Mặc Mặc, em muốn ăn kem."
"Hả?" Trịnh Mặc chau mày: "Không được, em bị bệnh chưa khỏi đấy, không được ăn đồ lạnh."
"Chỉ một cây thôi mà." Swan bĩu môi, nũng nĩu, đáng yêu vô cùng, nhưng không thể thao túng được anh.
Trịnh Mặc kiên quyết lắc đầu: "Không được." Anh lấy khăn giấy lau nhẹ những vết dầu mỡ trên môi Swan: "Anh đi mua nước cho em, chứ không được ăn kem, đợi em khỏe hẳn rồi anh mua cho em được không?"
Swan ngoan ngoãn gật đầu, nhí nhảnh cắn những xiên que nóng hổi.
"Ngồi đây đợi anh nhé!"
"Vâng."
Nói rồi, Trịnh Mặc đứng dậy, chạy đi đến một siêu thị gần đó.
Ở đây, Swan vẫn vô tư ăn xiên que, không hề để ý đến bóng dáng một người đàn ông đang dần tiến đến phía mình: "Swan, chơi thế đủ rồi, về nhà thôi!"
Giọng nói ấy cất lên, như một nhát dao vô tâm cắt mạnh vào da thịt Swan, cô không bao giờ quên được giọng nói này, một người đàn ông ám ảnh cả cuộc đời cô. Tất cả xiên que trên tay Swan rơi xuống đất, toàn thân cô bủn rủn, chậm rãi quay người lại.
Người đàn ông cao ráo, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt đẹp hút hồn, gió thổi nhẹ, se se lạnh, tóc mái anh phất phơi theo gió, che đi một phần sắc khí lạnh lùng. Cô như không tin vào mắt mình, sức lực như bị rút sạch, không chạy nối....
"Bắc Lạc Hiên..."
Lúc sau, Trịnh Mặc ôm hai nước trở lại nhưng không thấy Swan đâu cả, chỉ thấy đống xiên que rơi vải ra đất, lạnh tanh từ khi nào.
Trịnh Mặc sợ hãi, làm rơi hai chai nước trên tay, chạy đi xung quanh tìm cô, hỏi ai người đó cũng đều lắc đâu kêu không biết, anh lấy điện thoại ra gọi cô nhưng cô không bắt máy. Bất đắc dĩ, liền gọi cho Trịnh Thiên.
Cái mất tích của Swan làm Đường Hân suy sụp hoàn toàn, cô như mất đi niềm hi vọng cuối cùng. Nỗi uất hận dâng lên gấp bội. Cái mất tích này không hề đơn giản.
Hàng vạn suy nghĩ trái chiều đang tồn đọng trong đầu Đường Hân, không một giây một phút nào Đường Hân có thể quên việc này.
Ngoài đường lạnh lẽo, xung quanh mù mịt, tuyết khẽ rơi, lòng Đường Hân đau như cắt.
Một bàn tay âm ấp chạm nhẹ lên đầu Đường Hân, đó là Lệ Chấn Giang.
Đường Hân không kìm được nước mắt ôm chặt lấy anh khóc lớn. Lệ Chấn Giang cũng vì vậy ôm lấy cô, ân cần dỗ dành.
"Hân Hân."
"Swan mất tích rồi!"
Giọng Đường Hân nghẹn ngào, "em đã tìm khắp nơi, liên hệ với rất nhiều người nhưng họ đều không biết, em không biết nên làm gì vào lúc này."
Lệ Chấn Giang khẽ chau mày, "Hân Hân, bình tĩnh lại, sức khỏe em chưa khỏi hẳn đừng nên kích động."
"Nhưng mà Swan... Bạch Doanh Thần cho người tìm kiếm nhưng không được, có phải Swan có chuyện gì rồi không?" Đường Hân lo lắng.
Nghe nhắc tên Bạch Doanh Thần, Lệ Chấn Giang khó chịu: "Em vẫn còn tin tưởng hắn? Em nên nhớ, hắn chính là kẻ đã giết ba của em." Anh hạ giọng: "Được rồi. Anh sẽ cho người tìm tung tích của Swan, con bé cũng là em gái của anh, còn em Hân Hân, nhiệm vụ của em bây giờ chính là trả thù, em hiểu không?"
Lệ Chấn Giang lau nước mắt trên má Swan: "Em là Đường Hân, là người đứng đầu tổ chức sát thủ, em quên thân phận của mình rồi sao? Muốn là kẻ mạnh em tuyệt đối không được có điểm yếu, em hiểu không?"
Đúng rồi! Mình là sát thủ, là nỗi ám ảnh của giới Hắc Đạo. Đường Hân gật đầu, ánh mắt kiến định nhìn vào Lệ Chấn Giang: "Vâng."
Đạt được mục đích của mình, Lệ Chấn Giang nhếch cười mãn nguyện: "Phải rồi, đây mới là Đường Hân!"
Trở về Hắc Dạ Môn, Lệ Chấn Giang thong thả ngồi trên ghế làm việc, trên giao diện máy tính hay những bức ảnh trang trí xung quanh căn phòng đều là ảnh của Đường Hân, bởi vì cô là người anh yêu nhất, là người xoa dịu tâm trạng anh mỗi khi cơn điên dâng trào đến đỉnh điểm.
Anh khẽ cười, cầm lấy một bức ảnh trên bàn, nhẹ nhàng vuốt bức ảnh xinh đẹp ấy: "Chúng ta sắp được ở bên nhau rồi."
"Lão đại." Thập Lăng Tiêu cuối đầu.
"Nói."
"Thứ lỗi cho tôi lần này không điều tra được gì, mọi thông tin của Swan đều bị giới hạn, tôi cũng lực bất tòng tâm."
Lệ Chấn Giang nhẹ nhàng đặt khung ảnh xuống, chau mày suy nghĩ.
Kể cả Thập Lăng Tiêu cũng không làm được ắt hẳn kẻ đưa Swan đi không hề đơn giản. Còn nhớ năm đó, khi
Đường Hân đưa Swan đến, cô ấy rất rút rè và tỏ ra sợ hãi, khắp người đều là vết thương do bị tra tấn. Vì để đề phòng rủi ro sau này, Lệ Hoa cho người điều tra toàn bộ quá khứ của cô gái tên Swan này nhưng không thấy bất thường nên đã bỏ qua. Tuy nhiên bây giờ một chút tin tức cũng không có. Quả thật rất kì lạ.
Lệ Chấn Giang gật đầu, sau đó dùng tay ra hiệu cho Thập Lăng Tiêu ra ngoài, Swan ra sao bây giờ không phải chuyện quan trọng nữa, mối đe dọa lớn nhất bây giờ là Bạch Doanh Thần, chỉ cần trừ khử hắn thì mọi chuyện sẽ quay lại quỹ đạo ban đầu.
Cùng một thời điểm tại một căn phòng khác trong căn biệt thự xa xỉ, Lệ Hoa ném sấp giấy vào mặt tên vệ sĩ, "Có một việc cũng làm không xong, đúng là phế vật, giờ hẳn chết rồi bao nhiêu tiền của tao đều đồ sông đồ biển. Vô dụng, cút!"
Tên vệ sĩ rời đi. Lệ Hoa tức giận ném hết đồ đạc trên bàn xuống đất: "Mẹ kiếp!" Sau đó, ông ta lấy điện thoại ra gọi cho một số lạ, nhưng vài lần lại không nhận được phản hồi: "Bắc Lạc Hiên, thằng nhãi ranh, mày lại lật kèo!"
Lệ Hoa tức giận, ném chiếc điện thoại xuống, vỡ toang. Nghe thấy động tĩnh lớn, Lệ Chấn Giang vội vã đi vào.
Khuôn mặt Lệ Hoa tối sầm lại: "Ra ngoài, ta bây giờ không muốn nó chuyện với con!"
"Con biết ba đang lo chuyện gì?" Lệ Chấn Giang mỉm cười cuối xuống nhặt tờ giấy lên: "Con đã sắp xếp hết rồi, ngày Bạch Doanh Thần chết không còn xa nữa."
Nói tới đây, Lệ Hoa nhéo mắt nhìn Lệ Chấn Giang một cách hoài nghi.
Đường Hần hé mở mặt, cảm giác bên tay trái mình có ai đó đang giữ chặt, cô quay đầu lại nhìn thì nhận ra đó là
Bạch Doanh Thần. Trái tim Đường Hân như chết lặng, đau đớn đến cùng cực, ánh mắt hận thù mang một màu xám xịt bao quây lấy người đàn ông đang ngủ.
Dù có cố gắng che giấu đến đâu nhưng trong lòng cô vẫn không ngừng rối ren với một biển cảm xúc tiêu cực.
Mạnh bạo rút tay ra, cố tình làm cho Bạch Doanh Thần thức giấc. Anh vội vàng bật dậy, cũng không để ý hành động vừa rồi của cô, nhanh nhẹn tiến tới chạm lấy người Đường Hân, liên tục hỏi hang.
"Em thấy thế nào rồi, có chỗ nào khó chịu không, anh gọi Vương Nguyên đến kiểm tra lại cho em nha?"
Đường Hân khẽ lắc đầu, lạnh giọng nói.
"Anh ở đây cả đêm sao?"
"Phải." Bạch Doanh Thần gật đầu, dù không muốn phủ nhận nhưng sự thật kể từ lúc Đường Hân trở về như thể biến thành một con người khác hoàn toàn: "Anh không yên tâm để em ở đây một mình."
Trong lòng Đường Hân cười nhạt, bây giờ từng lời nói, từng cử chỉ ân cần thân mật đều làm cho Đường Hân chán ghét và kinh tởm.
"Em có muốn đi thì anh cũng không giữ nổi đâu?"
"Hả?" Bạch Doanh Thần tròn mắt hỏi. Đường Hân liền cầm lấy tay anh rồi hỏi.
"Chiếc vòng tay em tặng anh đầu?"
Bạch Doanh Thần liền nhìn xuống tay, quả thật không còn chiếc vòng đó nữa. Anh có chút lúng túng, đây là món quà đầu tiên cô tặng cho anh, vậy mà anh lại làm rơi mất.
Bạch Doanh Thần ngập ngừng: "Anh..."
Đường Hân cười nhạt thu ánh mặt lại, "Không sao đâu, hôm khác em làm lại cái mới cho anh."
Lục lại kí ức, Bạch Doanh Thần hoàn toàn không nhớ tới việc mình đã bỏ chiếc vòng ở đâu, anh cảm thấy vô cùng có lỗi. Lần đầu tiên anh thấy mình sơ suất đến vậy.
"Anh...anh sơ ý quá, em đừng giận anh nha."
Đường Hân khẽ cười, một nụ cười dối lòng: "Không sao đâu mà." Đường Hân nắm lấy tay anh, "Doanh Thần chúng ta kết hôn đi, em muốn có một danh phận rõ ràng."
Quá đột ngột, Bạch Doanh Thần có chút bất ngờ, anh tròn mắt nhìn cô: "Thật sao, em vừa nói gì cơ?"
"Em nói là em muốn chúng ta kết hồn."
Đã rất lâu, Bạch Doanh Thần rất muốn nói câu này với Đường Hân từ rất lâu rồi, nhưng tính rằng vào một thời điểm thích hợp sẽ nói với cô. Buổi hẹn hò hôm trước là thích hợp nhất nhưng lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Bây giờ Đường Hân lại ngỏ lời trước, anh có chút thiếu bản lĩnh nhưng đổi lại rất vui và hạnh phúc.
Anh nắm chặt lấy tay Đường Hân, quỳ một gối xuống, nở nụ cười mãn nguyện.
"Tất nhiên rồi Hân Hân." Anh lấy trong túi ra một chiếc hộp vuông nhỏ, chậm rãi mở chiếc hộp ra, trong đó là một chiếc nhẫn kim cương được Bạch Doanh Thần thiết kế riêng cho Đường Hân và đặt tên cho nó là Queen, trị giá lên tới hàng tỉ tệ.
"Hân Hân, khi nhìn vào đôi mắt của em, anh thấy như bản thân như được đắm chìm trong một đại dương của tình yêu và hạnh phúc. Những gì anh cảm nhận được khi ở bên cạnh em anh không thể tả thành lời. Anh muốn dành tất cả thời gian và tình yêu của mình cho em, dùng cả sinh mạng của mình để bảo vệ em, sẽ luôn là người đứng sau ủng hộ mọi điều em làm. Vì vậy hãy tin tưởng anh, Đường Hân lấy anh nhé!"
Mặc dù không lãng mạn không kiêu sa nhưng từng câu nói của Bạch Doanh Thần khiến ai nghe thấy cũng đều tan chảy, cố dặn lòng không được yếu đuối, không được nhân nhượng, nhưng không thể phủ nhận cô yêu anh rất nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi mắt xạnh biếc ấy khẽ nhỏ một giọt lệ, không phải vì cảm động mà là cay đắng.
"Vâng, em đồng ý."
Bạch Doanh Thần vui vẻ đeo nhẫn cho Đường Hân rồi ôm cô vào lòng, cảm giác hạnh phúc vô cùng.
Thành phố T.
Khuôn viên tuyết được trang trí rất đẹp mắt. Những cái băng nhỏ giăng dọc theo những cành cây, tạo nên những mảng màu trắng tinh khiết giữa không gian xám tro. Băng tuyết phủ trắng trên mặt cỏ, tạo nên một bức tranh nguyên sơ và đẹp mắt. Những cành cây trụi lá đã được phủ lên những lớp tuyết mỏng manh, khiến chúng trông như những tác phẩm nghệ thuật tự nhiên.
Ánh nắng mờ ảo chiếu sáng qua những tán cây, tạo nên bóng râm mềm mại và tạo nên một không gian thơ mộng, huyền ảo đến mê người.
Dọc quang vòng xuyến trưng bày đủ loại hoa mùa đông là những chiếc ghế gỗ được trải dài lên lớp tuyết mỏng manh. Những vệt nước đóng băng trên hồ nhỏ tạo nên những hình khối đẹp mắt và lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Những cặp tình nhân thân mật đi dạo trong khu vườn, bước chân lên tuyết để lại những dấu chân tình yêu tuyệt đẹp.
Swan được Trịnh Mặc mua cho một túi đồ nướng khổng lồ, cảm giác trời mùa đông lạnh giá mà vừa thổi vừa ăn những món như này thì tuyệt làm sao.
Trịnh Mặc đưa Swan cẩn thận ngồi xuống băng ghế, chu đáo chỉnh lại chiếc khăn choàng cổ, ôn nhu dặn dò: "Em cẩn thận chút, sức khỏe em yếu không khéo bị cảm đấy."
"Mặc Mặc, em muốn ăn kem."
"Hả?" Trịnh Mặc chau mày: "Không được, em bị bệnh chưa khỏi đấy, không được ăn đồ lạnh."
"Chỉ một cây thôi mà." Swan bĩu môi, nũng nĩu, đáng yêu vô cùng, nhưng không thể thao túng được anh.
Trịnh Mặc kiên quyết lắc đầu: "Không được." Anh lấy khăn giấy lau nhẹ những vết dầu mỡ trên môi Swan: "Anh đi mua nước cho em, chứ không được ăn kem, đợi em khỏe hẳn rồi anh mua cho em được không?"
Swan ngoan ngoãn gật đầu, nhí nhảnh cắn những xiên que nóng hổi.
"Ngồi đây đợi anh nhé!"
"Vâng."
Nói rồi, Trịnh Mặc đứng dậy, chạy đi đến một siêu thị gần đó.
Ở đây, Swan vẫn vô tư ăn xiên que, không hề để ý đến bóng dáng một người đàn ông đang dần tiến đến phía mình: "Swan, chơi thế đủ rồi, về nhà thôi!"
Giọng nói ấy cất lên, như một nhát dao vô tâm cắt mạnh vào da thịt Swan, cô không bao giờ quên được giọng nói này, một người đàn ông ám ảnh cả cuộc đời cô. Tất cả xiên que trên tay Swan rơi xuống đất, toàn thân cô bủn rủn, chậm rãi quay người lại.
Người đàn ông cao ráo, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt đẹp hút hồn, gió thổi nhẹ, se se lạnh, tóc mái anh phất phơi theo gió, che đi một phần sắc khí lạnh lùng. Cô như không tin vào mắt mình, sức lực như bị rút sạch, không chạy nối....
"Bắc Lạc Hiên..."
Lúc sau, Trịnh Mặc ôm hai nước trở lại nhưng không thấy Swan đâu cả, chỉ thấy đống xiên que rơi vải ra đất, lạnh tanh từ khi nào.
Trịnh Mặc sợ hãi, làm rơi hai chai nước trên tay, chạy đi xung quanh tìm cô, hỏi ai người đó cũng đều lắc đâu kêu không biết, anh lấy điện thoại ra gọi cô nhưng cô không bắt máy. Bất đắc dĩ, liền gọi cho Trịnh Thiên.
Cái mất tích của Swan làm Đường Hân suy sụp hoàn toàn, cô như mất đi niềm hi vọng cuối cùng. Nỗi uất hận dâng lên gấp bội. Cái mất tích này không hề đơn giản.
Hàng vạn suy nghĩ trái chiều đang tồn đọng trong đầu Đường Hân, không một giây một phút nào Đường Hân có thể quên việc này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài đường lạnh lẽo, xung quanh mù mịt, tuyết khẽ rơi, lòng Đường Hân đau như cắt.
Một bàn tay âm ấp chạm nhẹ lên đầu Đường Hân, đó là Lệ Chấn Giang.
Đường Hân không kìm được nước mắt ôm chặt lấy anh khóc lớn. Lệ Chấn Giang cũng vì vậy ôm lấy cô, ân cần dỗ dành.
"Hân Hân."
"Swan mất tích rồi!"
Giọng Đường Hân nghẹn ngào, "em đã tìm khắp nơi, liên hệ với rất nhiều người nhưng họ đều không biết, em không biết nên làm gì vào lúc này."
Lệ Chấn Giang khẽ chau mày, "Hân Hân, bình tĩnh lại, sức khỏe em chưa khỏi hẳn đừng nên kích động."
"Nhưng mà Swan... Bạch Doanh Thần cho người tìm kiếm nhưng không được, có phải Swan có chuyện gì rồi không?" Đường Hân lo lắng.
Nghe nhắc tên Bạch Doanh Thần, Lệ Chấn Giang khó chịu: "Em vẫn còn tin tưởng hắn? Em nên nhớ, hắn chính là kẻ đã giết ba của em." Anh hạ giọng: "Được rồi. Anh sẽ cho người tìm tung tích của Swan, con bé cũng là em gái của anh, còn em Hân Hân, nhiệm vụ của em bây giờ chính là trả thù, em hiểu không?"
Lệ Chấn Giang lau nước mắt trên má Swan: "Em là Đường Hân, là người đứng đầu tổ chức sát thủ, em quên thân phận của mình rồi sao? Muốn là kẻ mạnh em tuyệt đối không được có điểm yếu, em hiểu không?"
Đúng rồi! Mình là sát thủ, là nỗi ám ảnh của giới Hắc Đạo. Đường Hân gật đầu, ánh mắt kiến định nhìn vào Lệ Chấn Giang: "Vâng."
Đạt được mục đích của mình, Lệ Chấn Giang nhếch cười mãn nguyện: "Phải rồi, đây mới là Đường Hân!"
Trở về Hắc Dạ Môn, Lệ Chấn Giang thong thả ngồi trên ghế làm việc, trên giao diện máy tính hay những bức ảnh trang trí xung quanh căn phòng đều là ảnh của Đường Hân, bởi vì cô là người anh yêu nhất, là người xoa dịu tâm trạng anh mỗi khi cơn điên dâng trào đến đỉnh điểm.
Anh khẽ cười, cầm lấy một bức ảnh trên bàn, nhẹ nhàng vuốt bức ảnh xinh đẹp ấy: "Chúng ta sắp được ở bên nhau rồi."
"Lão đại." Thập Lăng Tiêu cuối đầu.
"Nói."
"Thứ lỗi cho tôi lần này không điều tra được gì, mọi thông tin của Swan đều bị giới hạn, tôi cũng lực bất tòng tâm."
Lệ Chấn Giang nhẹ nhàng đặt khung ảnh xuống, chau mày suy nghĩ.
Kể cả Thập Lăng Tiêu cũng không làm được ắt hẳn kẻ đưa Swan đi không hề đơn giản. Còn nhớ năm đó, khi
Đường Hân đưa Swan đến, cô ấy rất rút rè và tỏ ra sợ hãi, khắp người đều là vết thương do bị tra tấn. Vì để đề phòng rủi ro sau này, Lệ Hoa cho người điều tra toàn bộ quá khứ của cô gái tên Swan này nhưng không thấy bất thường nên đã bỏ qua. Tuy nhiên bây giờ một chút tin tức cũng không có. Quả thật rất kì lạ.
Lệ Chấn Giang gật đầu, sau đó dùng tay ra hiệu cho Thập Lăng Tiêu ra ngoài, Swan ra sao bây giờ không phải chuyện quan trọng nữa, mối đe dọa lớn nhất bây giờ là Bạch Doanh Thần, chỉ cần trừ khử hắn thì mọi chuyện sẽ quay lại quỹ đạo ban đầu.
Cùng một thời điểm tại một căn phòng khác trong căn biệt thự xa xỉ, Lệ Hoa ném sấp giấy vào mặt tên vệ sĩ, "Có một việc cũng làm không xong, đúng là phế vật, giờ hẳn chết rồi bao nhiêu tiền của tao đều đồ sông đồ biển. Vô dụng, cút!"
Tên vệ sĩ rời đi. Lệ Hoa tức giận ném hết đồ đạc trên bàn xuống đất: "Mẹ kiếp!" Sau đó, ông ta lấy điện thoại ra gọi cho một số lạ, nhưng vài lần lại không nhận được phản hồi: "Bắc Lạc Hiên, thằng nhãi ranh, mày lại lật kèo!"
Lệ Hoa tức giận, ném chiếc điện thoại xuống, vỡ toang. Nghe thấy động tĩnh lớn, Lệ Chấn Giang vội vã đi vào.
Khuôn mặt Lệ Hoa tối sầm lại: "Ra ngoài, ta bây giờ không muốn nó chuyện với con!"
"Con biết ba đang lo chuyện gì?" Lệ Chấn Giang mỉm cười cuối xuống nhặt tờ giấy lên: "Con đã sắp xếp hết rồi, ngày Bạch Doanh Thần chết không còn xa nữa."
Nói tới đây, Lệ Hoa nhéo mắt nhìn Lệ Chấn Giang một cách hoài nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro