Đoạn Tình (Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân Iii)
Trả Thù.
Jini Ngọc
2024-11-13 00:45:41
Đêm đến, không gian tĩnh lặng, không chút động tĩnh. Tạ Thẩm Hoa cố gắng cầm cự cơn đau ở bụng, ngồi trước bàn trang điểm, chăm chút tỉ mỉ làm chi khuôn mặt mình trở nên xinh đẹp, kẻ mắt rồi son môi, khuôn mặt không chút cảm xúc.
"Hôm nay dù có thành công hay không mình cũng không hối hận."
Tạ Thẩm Hoa nhặt chiếc điện thoại rơi dưới đất lên, nhấn vào số điện thoại quen thuộc, rồi gửi một dòng tin nhắn với nội dung "Bà nhớ sống tốt nhé, con yêu bà nhất trên đời", sau đó cô bỏ điện thoại lại chỗ cũ, âm thầm rời khỏi phòng.
Cùng lúc ấy, hệ thống giám sát của Hắc Dạ Môn bị hủy toàn bộ, tất cả các đèn cũng đột ngột tắt đi, do đó sự cảnh giác cũng từ đó trở nên lỏng lẻo.
Một cái bóng màu đen với vóc dáng thon gọn uyển chuyển đi vào bên trong nhà một cách tự nhiên, từng tên trợ thủ đều bị hạ gục một cách tàn nhẫn.
Màn đêm tĩnh mịch, tiếng dao sắc bén cắt vào da thịt vang lên trong màn đêm tĩnh mịch khiến ai nghe thấy cũng đều ớn lạnh, vài phút trôi qua hơn trăm cái xác nằm xuống một biển máu, đáp trả hiện thực ấy là ánh mắt lạnh tạnh của Đường Hân với khuôn mặt cùng thân thể dính đầy máu.
Biệt thự Hắc Dạ Môn rất rộng lớn, mặc dù đã rời khỏi nơi này một thời gian, tuy nhiên cô vẫn nhớ kỹ từng căn phòng từng mật thất ở nơi này. Vì vậy để tìm chỗ Lệ Hoa đang ở là một việc dễ dàng.
Lúc này, trong phòng Lệ Hoa đang đọc tài liệu rồi ngủ gật, do phòng cách âm rất hiệu quả cộng thêm việc hệ thống cảnh báo bị hack nên ông ta không hề hay biết chuyện gì đang diễn ra ở phía bên ngoài.
Đèn tắt, ông ta thức tỉnh, mò mần tay để bật chiếc đèn cảm ứng lên, mắt ông ta vẫn còn mơ mơ màng màng thì giật mình hoảng hốt khi thấy một cô gái đứng trước mặt.
"Là Hồng Thất à?" Lệ Hoa dụi mắt, mệt mỏi nói: "Sao lại tắt đèn hết vậy?"
"Không phải Hồng Thất, tôi là Đường Hân, chú Hai đã lâu không gặp."
Nghe giọng nói ấy, Lệ Hoa chợt bừng tỉnh, đó là Đường Hân???
"Người đâu, người đâu?"
"Chú hai đừng phí sức gọi như thế nữa, người của chú con đã dọn dẹp hết rồi, con chỉ muốn tới đây thăm chú một lát thôi mà chưa gì hết họ hạ thủ với con, tiếp đãi khách như thế gọi là không tôn trọng đấy." Đường Hân nhoẻn miệng cười.
Thái độ dửng dưng của Đường Hân khiến ông ta sợ càng thêm sợ, vội vàng vươn tay tới cầm lấy điện thoại nhưng
Đường Hân đã nhanh hơn một bước. Cô phóng con dao găm trên tay tới liền xuyên qua tay Lệ Hoa, cơn đau khiến ông ta lập tức la hét rồi lui ra sau tường.
Lúc này, một trọng lực từ sau phóng tới, do Đường Hân cảnh giác cao nên đã né được cú đánh ấy.
"Hồng Thất?" Đường Hân khẽ cau mày.
"Giết cô ta cho ta." Lệ Hoa ôm tay đau đớn ra lệnh.
Hồng Thất chính là sát thủ được đào tạo cùng thời với Đường Hân và cũng là sát thủ ngang tầm với Đường Hân.
Nhưng bởi vì tư duy và thân thủ của Đường Hân nhạy bén hơn nên được trọng dụng nhiều hơn, và cũng chính vì sự ưu ái đó đã trở thành một áp lực đè nặng trên vai Hồng Thất, suốt bao nhiêu năm sống dưới cái bóng quá lớn của Đường Hân, mọi nhiệm vụ lớn nhỏ, quan trọng đều giao phó hết cho Đường Hân, vì vậy trong lòng Hồng Thất đã mang một một sự đố ky rất lớn.
Trong những ngày tháng Đường Hân rời khỏi Hắc Dạ Môn, Hồng Thất đã cố gắng tập luyện không nghỉ một giây nào, vì vậy ngày hôm nay đã đủ bản lĩnh đứng trước mặt Đường Hân tỉ thí, một là cô chết hai là Đường Hân chết, ba cả hai cùng chết.
Trong căn phòng trên tầng hai, cánh cửa phòng đột ngột mở, trong phòng tối om, ánh trăng bên ngoài ban công hắc vào đủ để thấy Lệ Chấn Giang đang ngồi chỗ bàn làm việc, trạng thái vô cùng suy tư.
Nghe tiếng động, Lệ Chấn Giang liền nhìn ra ngoài cửa thì thấy Tạ Thẩm Hoa với bộ dạng vô cùng xinh đẹp bước vào, anh không nói không rằng tiếp tục nhắm mắt trầm tư.
"A Giang..."
"Có chuyện gì nói đi!" Lệ Chấn Giang lạnh nhạt đáp trả.
"Sau này anh có thể cho em chăm sóc anh được không?" Tạ Thẩm Hoa đi tới gần Lệ Chấn Giang rồi ôm lấy anh từ phía sau.
Hành động của cô khiến anh có chút bất ngờ nhưng không hề đẩy cô ra ngay lập tức.
"Tất cả những gì em có bây giờ đều trao cho anh hết rồi, vì vậy đừng bỏ em có được không?"
Những lời nói của Tạ Thẩm Hoa như đường mật chậm rãi rót vào bên tai của Lệ Chấn Giang, anh chợt bật cười, đứng dậy rồi đẩy người Tạ Thẩm Hoa vào kệ sách, hai tay chắn ngang hông khiến cô có chút lúng túng.
"Sao tôi lại bỏ em được chứ?" Lệ Chấn Giang mỉm cười, vuốt lấy mái tóc suông dài của cô.
"Vậy... anh có thể cho em giúp anh một tay được không?"
"Em tính giúp gì cho tôi đây? Giết người sao?"
Mặt Tạ Thầm Hoa bỗng chốt trở nên tái nhợt: "Nếu anh yêu cầu bất cứ chuyện gì em cũng có thể làm."
Lệ Chấn Giang mỉm cười, "Được thôi." Sau đó cúi xuống hôn nhẹ lấy bờ môi đỏ mọng ấy, rồi dần dần trở nên cuồng nhiệt. Nhân lúc này, Tạ Thẩm Hoa rút con dao đã chuẩn bị từ trước ra sau đó đâm vào người Lệ Chấn Giang nhưng giữa chừng đã bị phát hiện. Anh cầm lấy con dao, vòng tay ra sau lưng, lúc này chỉ cần đẩy nhẹ một chút thôi thì con dao ấy sẽ xuyên qua người cô ngay.
Lệ Chấn Giang rời môi cô, chau mày nhìn cô như một lời cảnh cáo. Khuôn mặt Tạ Thẩm Hoa cắt không còn một giọt máu, trừng trừng nhìn Lệ Chần Giang.
"Em muốn giết tôi sao?"
"Anh là một tên cầm thú, khốn nạn, độc ác. Tôi phải giết anh để trả thù cho con tôi."
"Em có biết việc làm hôm nay của em sẽ dẫn tới hậu quả gì không?"
"Tôi biết chứ, loại người thủ đoạn như anh đến cả người mình yêu cũng không đường đường chính chính có được thì cũng chỉ là một kẻ thua cuộc mà thôi." Câu nói ấy như sáp muối vào vết thương đang rỉ máu của Lệ Chấn Gi-
ang.
"Cô quá sai rồi."
"Phải." Tạ Thẩm Hoa cười chua chát, nước mắt không ngừng rơi: "Tôi sai, nhưng cái sai lớn nhất của tôi là yêu anh..."
Lệ Chấn Giang ghé sát vào tai Tạ Thẩm Hoa: "'Còn tôi chưa bao giờ yêu cô, trước giờ chưa từng."
"Phọc.." Âm thanh ám ảnh ấy vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch, dòng nước mắt của Tạ Thầm Hoa kết thúc trên khuỷu tay áo của Lệ Chấn Giang, đến cuối cùng thì tình yêu của cô cho đi rất nhiều nhận lại không bao nhiêu mà cái giá phải trả là chính mạng sống của mình.
Thân xác Tạ Thẩm Hoa lạnh lẽo năm dưới sàn, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo không chút tình cảm của Lệ Chẩn Gi-ang.
Vóc dáng cao ráo thon gọn của Hồng Thất uyển chuyển đi đến gần Đường Hân, rút từ găng đùi ra hai con dao sắc bén, đây chính là thế mạnh của sát thủ.
Đối diện với kẻ thủ đáng tẩm, mặt Đường Hân lạnh tanh, không chút lúng túng đổi lại là sự hào hứng, phấn khích.
"Bao nhiêu năm nay cô vẫn không thay đổi gì nhỉ?" Đường Hân mỉm cười.
Hồng Thất không nói gì liền lao tới tấn công tới tấp, mọi chiêu thức đưa ra đều chí mạng nếu như không phải được huấn luyện chuyên nghiệp thì có lẽ Đường Hân đã chết ngay mũi dao đầu rồi.
Với những động tác này, Đường Hân nhận ra cô ta đã tiến bộ rất nhiều, sức lực của Đường Hân hiện tại đã hao tổn rất nhiều, nếu như còn đánh nữa e là sẽ yếu thế.
Tuy nhiên, từng động tác của Hồng Thất quá mức áp chế, Đường Hân không thể rút lui chỉ có thể tiếp tục đáp trả.
Khi ấy, Lệ Hoa vội vã tìm cách thoát ra ngoài nhưng dường như Đường Hân không cho phép, cô dùng con dao còn lại trên tay, phóng về hướng ông ta, dù trong ánh sáng mập mờ nhưng cô chắn chắn đã ném trúng.
Mất đi lợi thế, Đường Hần chỉ có thể dùng nắm đấm để tiếp đòn.
Đánh đến cuối, người bị hạ gục lại là Đường Hân, nhìn mũi dao đang cận kề mắt mình, thái độ Đường Hân vẫn dửng dưng nhìn Hồng Thất.
Giọng nói Hồng Thất đầy vẻ khiêu khích, "Cô thua rồi!"
Đáp lại giọng điệu ngạo mạn ấy, Đường Hân khẽ cười lớn.
"Cô có biết thế mạnh của một sát thủ là gì không?"
Hồng Thất khẽ cau mày, sau đó Đường Hân chòm người lên thủ thỉ vào tai Hồng Thất: "Là biết sử dụng cái đầu."
Dứt câu, trong miệng Đường Hân trổi ra một lưỡi dao nhỏ, không chút động tác thừa liền cắt đứt tĩnh mạch cảnh của Hồng Thất, cô ta không kịp nói lời nào liền ngã xuống đất.
"Người thua là cô." Đường Hân đứng dậy, chậm rãi đi tới phía cửa, nhìn người đàn ông ôm con dao găm trên ngực van xin tha mạng, Đường Hần chợt mỉm cười.
"Tạm biệt chú Hai." Đường Hân dùng chân đạp mạnh vào con dao khiến con dao ghim sâu vào trong tim, Lệ Hoa chết ngay lập tức.
Xong xuôi, Đường Hân mở cửa ra, chậm rãi tiến ra ngoài, cô ngước nhìn lên tầng hai, căn phòng ngủ số bốn phía tây là căn phòng mà Lệ Chấn Giang vẫn hay lui tới nhất, cô đoán chắc anh đang trên đó. Không suy nghĩ gì thêm nữa, Đường Hân từ từ bước lên.
Tùy tiện mở cửa căn phòng ấy ra, Đường Hân ngửi thấy mùi máu tanh, không biết là từ căn phòng ấy hay là trên chính cơ thể cô nữa.
Bước vào bên trong, Đường Hân đã thấy Lệ Chấn Giang ngồi bất động trên bàn làm việc, mặt tối sầm lại chỉ có ánh trăng mờ nhạt chiếu rọi lên mái tóc bồng bềnh ấy.
Đến khi Đường Hân đứng trước mặt mình rồi Lệ Chấn Giang mới cất tiếng nói: "Anh biết em sẽ tới."
"Vậy anh có biết hôm nay là ngày anh sẽ chết không?" Đường Hân lạnh nhạt trả lời lại.
Lệ Chấn Giang mim cười, chậm rãi chống tay đứng dậy, để lộ cái xác đang lạnh dần của Tạ Thẩm Hoa. Khẽ đảo mắt xuống, Đường Hân nhìn thấy nhưng không chút cảm xúc. Ngay cả vợ của hắn mà hắn cũng nhẫn tâm ra tay sát hại thì nói đến gì là Đường Đồng Quần.
"Vốn dĩ anh chờ mọi chuyện ổn định rồi sẽ tới tìm em, để em gặp anh trong bộ dạng này thật khó xử."
Mấy hôm nay, Lệ Chấn Giang nghe Thập Lăng Tiêu báo tin lại cô luôn mất tích một cách bí ẩn, ít nhiều gì anh cũng đoán ra được vấn đề.
"Em bị thương rồi!"
Đứng đối diện anh, Đường Hân vẫn thấy vẻ mặt anh vẫn ôn nhu, nhẹ nhàng như ngày nào. Lúc nào cũng vậy, anh ngông cuồng, đáng ghét, độc ác với người ngoài nhưng luôn dành sự tử tế và dịu dàng nhất cho cô. Anh đưa tay lên định lau vết máu trên mặt Đường Hần nhưng liền bị cô tránh né.
Đường Hân rút khẩu súng ra rồi chỉa về phía anh, lạnh nhạt nói: "Anh không cần phải đóng kịch nữa."
Lệ Chấn Giang cười khổ, thì ra bấy lâu nay tình cảm anh dành cho cô đều bị cô cho là đóng kịch, anh thu tay lại,
"Đã hơn mười lăm năm rồi, Hân Hân đã trưởng thành rồi! Còn nhớ lúc nhỏ, em còn nũng nĩu với anh để đòi kẹo, mỗi khi có cái gì đều chia sẻ cho anh. Có ai bắt nạt đều kể cho anh nghe..."
"Rồi những người đó đều bị anh giết hết sao?"
Lệ Chấn Giang mỉm cười, gật đầu, anh phủ nhận: "Phải, bọn chúng đều đáng chết, chúng động tới người anh yêu, chúng phải chết."
"Vậy thì ba tôi đã làm gì anh chứ? Tại sao lại giết ông ấy tàn nhẫn như vậy?" Đường Hân khóc.
Tim Lệ Chấn Giang chợt thắt lại, anh tiến một bước cô lùi một bước, dường như cô vẫn rất sợ anh.
Lệ Chấn Giang chậm rãi ôm cô vào lòng, ngòi súng vẫn chỉa vào ngực anh.
"Đừng khóc Hân Hân, sẽ không xinh đẹp nữa đâu." Anh mỉm cười: "Nghe lời anh, sau này đừng nghịch súng nữa nguy hiểm lắm, có biết không?"
Lệ Chấn Giang xoa đầu cô, "Tất cả đều là lỗi của anh, là do anh yêu em quá nhiều, yêu đến mức không thể kiểm soát được bản thân, làm những chuyện không lường trước được hậu quả, nhưng Hân Hân à, anh không hối hận khi đã yêu em."
"Ngay cả khi tôi không yêu anh, dù chỉ một chút thôi sao?"
Mặc dù vẫn tươi cười nhưng trái tim Lệ Chấn Giang đau đớn cùng cực: "Em chỉ cần biết anh yêu em là đủ rồi."
"Anh nói anh yêu tôi, tại sao lại giết ba tôi, tại sao lại đồ lỗi cho Bạch Doanh Thần, ngay từ đầu anh đã biết hết mọi chuyện rồi dẫn dắt tôi như một con rối, anh tưởng anh làm vậy tôi sẽ yêu anh sao? Anh từng là người anh trai tôi tin tưởng nhất, nhưng bây giờ tôi rất thất vọng về anh." Nước mắt Đường Hân khẽ rơi, người anh trai mình đã từng tin tưởng và yêu mến lại làm những chuyện như vậy.
Yêu một người không sai, nhưng cách yêu của Lệ Chấn Giang lại là một tràn tội lỗi không thể tha thứ.
"Lúc trước anh thiết nghĩ, chỉ cần em ở cạnh anh, chỉ cần không còn Bạch Doanh Thần nữa thì tình cảm của anh rồi sẽ sưởi ấm trái tim em một lần nữa, sẽ khiến em yêu thêm một lần nữa, nhưng có lẽ anh đã quá mơ tưởng rồi."
Lệ Chấn Giang buông người Đường Hân ra rồi quỳ gối xuống, hoàn toàn khuất phục trước Đường Hân. Cả đời này anh chỉ thua cô, duy nhất mỗi cô.
"Hân Hân đừng sợ, nổ súng đi, trả thù cho ba em, trả thù cho Bạch Doanh Thần."
Anh chỉ cần mọt điều đó là anh yêu Đường Hân nhất, thế là đủ rồi. Hân Hân đừng hận anh.
"Pằng!" Tiếng súng vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, rồi dần dần chìm trong tĩnh lặng....
Đối với Đường Hân, không có ngoại lệ, không có đặc quyền. Một khi đã hạ thủ thì chắc chắn không có sự nhân nhượng.
Và chỉ trong ba tiếng một tổ chức lớn mạnh trong giới Hắc Đạo lại bị trừ khử sạch sẽ, nghe có vẻ như viễn tưởng nhưng đó lại là một tin tức chấn động cả thế giới ngẩm.
"Hôm nay dù có thành công hay không mình cũng không hối hận."
Tạ Thẩm Hoa nhặt chiếc điện thoại rơi dưới đất lên, nhấn vào số điện thoại quen thuộc, rồi gửi một dòng tin nhắn với nội dung "Bà nhớ sống tốt nhé, con yêu bà nhất trên đời", sau đó cô bỏ điện thoại lại chỗ cũ, âm thầm rời khỏi phòng.
Cùng lúc ấy, hệ thống giám sát của Hắc Dạ Môn bị hủy toàn bộ, tất cả các đèn cũng đột ngột tắt đi, do đó sự cảnh giác cũng từ đó trở nên lỏng lẻo.
Một cái bóng màu đen với vóc dáng thon gọn uyển chuyển đi vào bên trong nhà một cách tự nhiên, từng tên trợ thủ đều bị hạ gục một cách tàn nhẫn.
Màn đêm tĩnh mịch, tiếng dao sắc bén cắt vào da thịt vang lên trong màn đêm tĩnh mịch khiến ai nghe thấy cũng đều ớn lạnh, vài phút trôi qua hơn trăm cái xác nằm xuống một biển máu, đáp trả hiện thực ấy là ánh mắt lạnh tạnh của Đường Hân với khuôn mặt cùng thân thể dính đầy máu.
Biệt thự Hắc Dạ Môn rất rộng lớn, mặc dù đã rời khỏi nơi này một thời gian, tuy nhiên cô vẫn nhớ kỹ từng căn phòng từng mật thất ở nơi này. Vì vậy để tìm chỗ Lệ Hoa đang ở là một việc dễ dàng.
Lúc này, trong phòng Lệ Hoa đang đọc tài liệu rồi ngủ gật, do phòng cách âm rất hiệu quả cộng thêm việc hệ thống cảnh báo bị hack nên ông ta không hề hay biết chuyện gì đang diễn ra ở phía bên ngoài.
Đèn tắt, ông ta thức tỉnh, mò mần tay để bật chiếc đèn cảm ứng lên, mắt ông ta vẫn còn mơ mơ màng màng thì giật mình hoảng hốt khi thấy một cô gái đứng trước mặt.
"Là Hồng Thất à?" Lệ Hoa dụi mắt, mệt mỏi nói: "Sao lại tắt đèn hết vậy?"
"Không phải Hồng Thất, tôi là Đường Hân, chú Hai đã lâu không gặp."
Nghe giọng nói ấy, Lệ Hoa chợt bừng tỉnh, đó là Đường Hân???
"Người đâu, người đâu?"
"Chú hai đừng phí sức gọi như thế nữa, người của chú con đã dọn dẹp hết rồi, con chỉ muốn tới đây thăm chú một lát thôi mà chưa gì hết họ hạ thủ với con, tiếp đãi khách như thế gọi là không tôn trọng đấy." Đường Hân nhoẻn miệng cười.
Thái độ dửng dưng của Đường Hân khiến ông ta sợ càng thêm sợ, vội vàng vươn tay tới cầm lấy điện thoại nhưng
Đường Hân đã nhanh hơn một bước. Cô phóng con dao găm trên tay tới liền xuyên qua tay Lệ Hoa, cơn đau khiến ông ta lập tức la hét rồi lui ra sau tường.
Lúc này, một trọng lực từ sau phóng tới, do Đường Hân cảnh giác cao nên đã né được cú đánh ấy.
"Hồng Thất?" Đường Hân khẽ cau mày.
"Giết cô ta cho ta." Lệ Hoa ôm tay đau đớn ra lệnh.
Hồng Thất chính là sát thủ được đào tạo cùng thời với Đường Hân và cũng là sát thủ ngang tầm với Đường Hân.
Nhưng bởi vì tư duy và thân thủ của Đường Hân nhạy bén hơn nên được trọng dụng nhiều hơn, và cũng chính vì sự ưu ái đó đã trở thành một áp lực đè nặng trên vai Hồng Thất, suốt bao nhiêu năm sống dưới cái bóng quá lớn của Đường Hân, mọi nhiệm vụ lớn nhỏ, quan trọng đều giao phó hết cho Đường Hân, vì vậy trong lòng Hồng Thất đã mang một một sự đố ky rất lớn.
Trong những ngày tháng Đường Hân rời khỏi Hắc Dạ Môn, Hồng Thất đã cố gắng tập luyện không nghỉ một giây nào, vì vậy ngày hôm nay đã đủ bản lĩnh đứng trước mặt Đường Hân tỉ thí, một là cô chết hai là Đường Hân chết, ba cả hai cùng chết.
Trong căn phòng trên tầng hai, cánh cửa phòng đột ngột mở, trong phòng tối om, ánh trăng bên ngoài ban công hắc vào đủ để thấy Lệ Chấn Giang đang ngồi chỗ bàn làm việc, trạng thái vô cùng suy tư.
Nghe tiếng động, Lệ Chấn Giang liền nhìn ra ngoài cửa thì thấy Tạ Thẩm Hoa với bộ dạng vô cùng xinh đẹp bước vào, anh không nói không rằng tiếp tục nhắm mắt trầm tư.
"A Giang..."
"Có chuyện gì nói đi!" Lệ Chấn Giang lạnh nhạt đáp trả.
"Sau này anh có thể cho em chăm sóc anh được không?" Tạ Thẩm Hoa đi tới gần Lệ Chấn Giang rồi ôm lấy anh từ phía sau.
Hành động của cô khiến anh có chút bất ngờ nhưng không hề đẩy cô ra ngay lập tức.
"Tất cả những gì em có bây giờ đều trao cho anh hết rồi, vì vậy đừng bỏ em có được không?"
Những lời nói của Tạ Thẩm Hoa như đường mật chậm rãi rót vào bên tai của Lệ Chấn Giang, anh chợt bật cười, đứng dậy rồi đẩy người Tạ Thẩm Hoa vào kệ sách, hai tay chắn ngang hông khiến cô có chút lúng túng.
"Sao tôi lại bỏ em được chứ?" Lệ Chấn Giang mỉm cười, vuốt lấy mái tóc suông dài của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy... anh có thể cho em giúp anh một tay được không?"
"Em tính giúp gì cho tôi đây? Giết người sao?"
Mặt Tạ Thầm Hoa bỗng chốt trở nên tái nhợt: "Nếu anh yêu cầu bất cứ chuyện gì em cũng có thể làm."
Lệ Chấn Giang mỉm cười, "Được thôi." Sau đó cúi xuống hôn nhẹ lấy bờ môi đỏ mọng ấy, rồi dần dần trở nên cuồng nhiệt. Nhân lúc này, Tạ Thẩm Hoa rút con dao đã chuẩn bị từ trước ra sau đó đâm vào người Lệ Chấn Giang nhưng giữa chừng đã bị phát hiện. Anh cầm lấy con dao, vòng tay ra sau lưng, lúc này chỉ cần đẩy nhẹ một chút thôi thì con dao ấy sẽ xuyên qua người cô ngay.
Lệ Chấn Giang rời môi cô, chau mày nhìn cô như một lời cảnh cáo. Khuôn mặt Tạ Thẩm Hoa cắt không còn một giọt máu, trừng trừng nhìn Lệ Chần Giang.
"Em muốn giết tôi sao?"
"Anh là một tên cầm thú, khốn nạn, độc ác. Tôi phải giết anh để trả thù cho con tôi."
"Em có biết việc làm hôm nay của em sẽ dẫn tới hậu quả gì không?"
"Tôi biết chứ, loại người thủ đoạn như anh đến cả người mình yêu cũng không đường đường chính chính có được thì cũng chỉ là một kẻ thua cuộc mà thôi." Câu nói ấy như sáp muối vào vết thương đang rỉ máu của Lệ Chấn Gi-
ang.
"Cô quá sai rồi."
"Phải." Tạ Thẩm Hoa cười chua chát, nước mắt không ngừng rơi: "Tôi sai, nhưng cái sai lớn nhất của tôi là yêu anh..."
Lệ Chấn Giang ghé sát vào tai Tạ Thẩm Hoa: "'Còn tôi chưa bao giờ yêu cô, trước giờ chưa từng."
"Phọc.." Âm thanh ám ảnh ấy vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch, dòng nước mắt của Tạ Thầm Hoa kết thúc trên khuỷu tay áo của Lệ Chấn Giang, đến cuối cùng thì tình yêu của cô cho đi rất nhiều nhận lại không bao nhiêu mà cái giá phải trả là chính mạng sống của mình.
Thân xác Tạ Thẩm Hoa lạnh lẽo năm dưới sàn, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo không chút tình cảm của Lệ Chẩn Gi-ang.
Vóc dáng cao ráo thon gọn của Hồng Thất uyển chuyển đi đến gần Đường Hân, rút từ găng đùi ra hai con dao sắc bén, đây chính là thế mạnh của sát thủ.
Đối diện với kẻ thủ đáng tẩm, mặt Đường Hân lạnh tanh, không chút lúng túng đổi lại là sự hào hứng, phấn khích.
"Bao nhiêu năm nay cô vẫn không thay đổi gì nhỉ?" Đường Hân mỉm cười.
Hồng Thất không nói gì liền lao tới tấn công tới tấp, mọi chiêu thức đưa ra đều chí mạng nếu như không phải được huấn luyện chuyên nghiệp thì có lẽ Đường Hân đã chết ngay mũi dao đầu rồi.
Với những động tác này, Đường Hân nhận ra cô ta đã tiến bộ rất nhiều, sức lực của Đường Hân hiện tại đã hao tổn rất nhiều, nếu như còn đánh nữa e là sẽ yếu thế.
Tuy nhiên, từng động tác của Hồng Thất quá mức áp chế, Đường Hân không thể rút lui chỉ có thể tiếp tục đáp trả.
Khi ấy, Lệ Hoa vội vã tìm cách thoát ra ngoài nhưng dường như Đường Hân không cho phép, cô dùng con dao còn lại trên tay, phóng về hướng ông ta, dù trong ánh sáng mập mờ nhưng cô chắn chắn đã ném trúng.
Mất đi lợi thế, Đường Hần chỉ có thể dùng nắm đấm để tiếp đòn.
Đánh đến cuối, người bị hạ gục lại là Đường Hân, nhìn mũi dao đang cận kề mắt mình, thái độ Đường Hân vẫn dửng dưng nhìn Hồng Thất.
Giọng nói Hồng Thất đầy vẻ khiêu khích, "Cô thua rồi!"
Đáp lại giọng điệu ngạo mạn ấy, Đường Hân khẽ cười lớn.
"Cô có biết thế mạnh của một sát thủ là gì không?"
Hồng Thất khẽ cau mày, sau đó Đường Hân chòm người lên thủ thỉ vào tai Hồng Thất: "Là biết sử dụng cái đầu."
Dứt câu, trong miệng Đường Hân trổi ra một lưỡi dao nhỏ, không chút động tác thừa liền cắt đứt tĩnh mạch cảnh của Hồng Thất, cô ta không kịp nói lời nào liền ngã xuống đất.
"Người thua là cô." Đường Hân đứng dậy, chậm rãi đi tới phía cửa, nhìn người đàn ông ôm con dao găm trên ngực van xin tha mạng, Đường Hần chợt mỉm cười.
"Tạm biệt chú Hai." Đường Hân dùng chân đạp mạnh vào con dao khiến con dao ghim sâu vào trong tim, Lệ Hoa chết ngay lập tức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xong xuôi, Đường Hân mở cửa ra, chậm rãi tiến ra ngoài, cô ngước nhìn lên tầng hai, căn phòng ngủ số bốn phía tây là căn phòng mà Lệ Chấn Giang vẫn hay lui tới nhất, cô đoán chắc anh đang trên đó. Không suy nghĩ gì thêm nữa, Đường Hân từ từ bước lên.
Tùy tiện mở cửa căn phòng ấy ra, Đường Hân ngửi thấy mùi máu tanh, không biết là từ căn phòng ấy hay là trên chính cơ thể cô nữa.
Bước vào bên trong, Đường Hân đã thấy Lệ Chấn Giang ngồi bất động trên bàn làm việc, mặt tối sầm lại chỉ có ánh trăng mờ nhạt chiếu rọi lên mái tóc bồng bềnh ấy.
Đến khi Đường Hân đứng trước mặt mình rồi Lệ Chấn Giang mới cất tiếng nói: "Anh biết em sẽ tới."
"Vậy anh có biết hôm nay là ngày anh sẽ chết không?" Đường Hân lạnh nhạt trả lời lại.
Lệ Chấn Giang mim cười, chậm rãi chống tay đứng dậy, để lộ cái xác đang lạnh dần của Tạ Thẩm Hoa. Khẽ đảo mắt xuống, Đường Hân nhìn thấy nhưng không chút cảm xúc. Ngay cả vợ của hắn mà hắn cũng nhẫn tâm ra tay sát hại thì nói đến gì là Đường Đồng Quần.
"Vốn dĩ anh chờ mọi chuyện ổn định rồi sẽ tới tìm em, để em gặp anh trong bộ dạng này thật khó xử."
Mấy hôm nay, Lệ Chấn Giang nghe Thập Lăng Tiêu báo tin lại cô luôn mất tích một cách bí ẩn, ít nhiều gì anh cũng đoán ra được vấn đề.
"Em bị thương rồi!"
Đứng đối diện anh, Đường Hân vẫn thấy vẻ mặt anh vẫn ôn nhu, nhẹ nhàng như ngày nào. Lúc nào cũng vậy, anh ngông cuồng, đáng ghét, độc ác với người ngoài nhưng luôn dành sự tử tế và dịu dàng nhất cho cô. Anh đưa tay lên định lau vết máu trên mặt Đường Hần nhưng liền bị cô tránh né.
Đường Hân rút khẩu súng ra rồi chỉa về phía anh, lạnh nhạt nói: "Anh không cần phải đóng kịch nữa."
Lệ Chấn Giang cười khổ, thì ra bấy lâu nay tình cảm anh dành cho cô đều bị cô cho là đóng kịch, anh thu tay lại,
"Đã hơn mười lăm năm rồi, Hân Hân đã trưởng thành rồi! Còn nhớ lúc nhỏ, em còn nũng nĩu với anh để đòi kẹo, mỗi khi có cái gì đều chia sẻ cho anh. Có ai bắt nạt đều kể cho anh nghe..."
"Rồi những người đó đều bị anh giết hết sao?"
Lệ Chấn Giang mỉm cười, gật đầu, anh phủ nhận: "Phải, bọn chúng đều đáng chết, chúng động tới người anh yêu, chúng phải chết."
"Vậy thì ba tôi đã làm gì anh chứ? Tại sao lại giết ông ấy tàn nhẫn như vậy?" Đường Hân khóc.
Tim Lệ Chấn Giang chợt thắt lại, anh tiến một bước cô lùi một bước, dường như cô vẫn rất sợ anh.
Lệ Chấn Giang chậm rãi ôm cô vào lòng, ngòi súng vẫn chỉa vào ngực anh.
"Đừng khóc Hân Hân, sẽ không xinh đẹp nữa đâu." Anh mỉm cười: "Nghe lời anh, sau này đừng nghịch súng nữa nguy hiểm lắm, có biết không?"
Lệ Chấn Giang xoa đầu cô, "Tất cả đều là lỗi của anh, là do anh yêu em quá nhiều, yêu đến mức không thể kiểm soát được bản thân, làm những chuyện không lường trước được hậu quả, nhưng Hân Hân à, anh không hối hận khi đã yêu em."
"Ngay cả khi tôi không yêu anh, dù chỉ một chút thôi sao?"
Mặc dù vẫn tươi cười nhưng trái tim Lệ Chấn Giang đau đớn cùng cực: "Em chỉ cần biết anh yêu em là đủ rồi."
"Anh nói anh yêu tôi, tại sao lại giết ba tôi, tại sao lại đồ lỗi cho Bạch Doanh Thần, ngay từ đầu anh đã biết hết mọi chuyện rồi dẫn dắt tôi như một con rối, anh tưởng anh làm vậy tôi sẽ yêu anh sao? Anh từng là người anh trai tôi tin tưởng nhất, nhưng bây giờ tôi rất thất vọng về anh." Nước mắt Đường Hân khẽ rơi, người anh trai mình đã từng tin tưởng và yêu mến lại làm những chuyện như vậy.
Yêu một người không sai, nhưng cách yêu của Lệ Chấn Giang lại là một tràn tội lỗi không thể tha thứ.
"Lúc trước anh thiết nghĩ, chỉ cần em ở cạnh anh, chỉ cần không còn Bạch Doanh Thần nữa thì tình cảm của anh rồi sẽ sưởi ấm trái tim em một lần nữa, sẽ khiến em yêu thêm một lần nữa, nhưng có lẽ anh đã quá mơ tưởng rồi."
Lệ Chấn Giang buông người Đường Hân ra rồi quỳ gối xuống, hoàn toàn khuất phục trước Đường Hân. Cả đời này anh chỉ thua cô, duy nhất mỗi cô.
"Hân Hân đừng sợ, nổ súng đi, trả thù cho ba em, trả thù cho Bạch Doanh Thần."
Anh chỉ cần mọt điều đó là anh yêu Đường Hân nhất, thế là đủ rồi. Hân Hân đừng hận anh.
"Pằng!" Tiếng súng vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, rồi dần dần chìm trong tĩnh lặng....
Đối với Đường Hân, không có ngoại lệ, không có đặc quyền. Một khi đã hạ thủ thì chắc chắn không có sự nhân nhượng.
Và chỉ trong ba tiếng một tổ chức lớn mạnh trong giới Hắc Đạo lại bị trừ khử sạch sẽ, nghe có vẻ như viễn tưởng nhưng đó lại là một tin tức chấn động cả thế giới ngẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro