Điên cuồng
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
2024-11-14 01:10:40
Cảnh báo nóng: Chương này có H, ai chưa đủ tuổi, tâm hồn mỏng manh hoặc thiếu máu không nên đọc nhé. Băng không chịu trách nhiệm
Đả tự Webtruyen.com
Editor: Băng
“Kỷ Lâm, anh...anh sao vậy?” Diệp Chi giơ tay dè dặt đặt lên bờ vai của anh. Cô bị xé quần áo rất tức giận nhưng ngay sau đó bị sự đau lòng thay thế.
Anh thế nhưng lại khóc. Mặc dù tính Kỷ Lâm có lúc trẻ con nhưng sâu trong xương anh vẫn khắc sâu nhiệt huyết và tinh thần của bộ đội.
Thế nhưng bây giờ anh lại đứng trước mặt cô khóc như một đứa bé, cô không tưởng tượng nổi chuyện gì có thể làm cho anh rơi nước mắt như vậy.
Kỷ Lâm không nói lời nào, chỉ vòng tay hung hăng ôm cô vào ngực, ôm chặt đến nỗi muốn cắt đứt eo thon của cô, như muốn vùi cô vào xương của mình.
Thật tốt, cô vẫn còn ở bên cạnh anh, có thể sờ được ôm được, không có giống sáu năm trước, chạy trốn đến bóng dáng cũng không thấy để cho anh có kiếm thế nào cũng không ra. Kỷ Lâm vùi đầu vào trong cổ ấm áp của Diệp Chi, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người cô, hạnh phúc thiếu chút nữa quỳ xuống cảm tạ Thượng Đế.
“Sáu năm trước, khách sạn Hương Sơn. . . . . .” Con mắt Kỷ Lâm chăm chú nhìn mặt của Diệp Chi, ánh mắt sáng như muốn dọa người nhưng bên trong lại nhộn nhạo vui sướng và kích động.
Đã qua nhiều năm, anh đã được cuộc sống mài giũa càng thêm chín chắn, cũng đã sớm đón nhận chuyện bản thân vĩnh viễn không thể có con được. Sáu năm trước chính cô gái kia, cuộc gặp gỡ đó cũng đã bị anh chôn sâu trong trí nhớ, không hề nhắc tới.
Hôm nay thế nhưng anh lại phát hiện đứa nhỏ anh luôn yêu thích lại chính là con anh. Đó là cô gái anh thích nhất vào thời khắc mơ hồ nhất đã sinh cho anh, đứa bé duy nhất của anh.
Không có người đàn ông khác. Cũng không có chồng trước. Lần đầu tiên của Diệp Chi là cho anh, Hoàn Tử là con trai của cô và anh. Anh làm sao lại ngu ngốc thế kia, lâu như vậy mới phát hiện ra chân tướng.
Ngay từ sáu năm trước bọn họ đã làm chuyện thân mật nhất, còn có con trai, quanh đi quẩn lại sáu năm sau lại không biết chuyện ngày xưa trở thành một cặp yêu nhau.
Số phân thật thần kỳ, khi bản thân cho là đã mất đi tất cả, lúc chỉ còn hai bàn tay trắng thì giữa quanh co khúc khuỷu đường đời lại rộng mở như vó ngựa trên thảo nguyên.
Thì ra tất cả chỉ đều là do số mạng đùa giỡn, vậy mà vượt qua thời gian dài dằng dặc, bọn họ vẫn bên nhau. Cho tới bây giờ cũng không có ai chắn giữa bọn họ.
Trong mắt của Diệp Chi đầy tràn nước mắt, bờ môi run rẩy nói không ra lời. Cô dừng lại lau nước mắt, mới cố đè xuống tới tất cả cảm xúc trong lòng, run rẩy mở miệng nói: “Anh...Anh làm sao biết?”
Kỷ Lâm đưa tay nhẹ nhàng nâng mặt của cô lên, nhẹ nhàng chạm trán mình vào trán của cô, dịu dàng như nước, mắt nhìn thẳng vào mắt của cô “Anh không nhìn thấy mặt của em nhưng lại nhớ trên vai của em có một vết sẹo hình chữ thập. Sau đêm đó, anh luôn đi tìm em, nhưng đi khắp nơi đều không tìm ra. Anh muốn nói xin lỗi với em, muốn tìm được em, muốn. . . . . . Anh cũng không biết anh muốn làm gì. . . . . .”
Nước mắt của anh rơi trên mặt của cô, hợp cùng nước mắt của cô, chảy dài theo đường cong gương mặt đẹp đẽ của cô chảy xuống sàn nhà “Bọn họ đều nói mắt của Hoàn Tử, dáng dấp của đứa nhỏ giống anh, anh cũng biết rõ. . . . . . Mà anh, mà anh cho tới bây giờ cũng không để ý. . . . . .” Giọng nói của anh nghẹn ngào, ánh mắt lại vẫn sáng như cũ “Thật xin lỗi, lâu như vậy mới tìm được em, Chi Chi, về sau chúng ta cùng nhau sống thật tốt, có được không?”
“Sao, làm sao. . . . . .” Trong não Diệp Chi trống rỗng, vẻ mặt hốt hoảng đứng không vững, cô lảo đảo té vào trong ngực Kỷ Lâm, lẩm bẩm nói: “Làm sao lại đúng lúc như vậy, em. . . . . . Em không tin.”
“Anh cũng không thể tin được.” Kỷ Lâm hôn lên khóe môi cô, động tác êm ái giống như cô là đồ dễ bể “Nhưng Chi Chi, đây là sự thực, ba mẹ anh tìm được hình lúc anh còn nhỏ, Hoàn Tử và anh. . . . . . Thật rất giống, em không biết anh vui mừng thế nào đâu. Thật, anh vui mừng muốn điên rồi, hận không thể chắp cánh bay tới tìm em ngay. . . . . .”
Anh đang cầm mặt của cô hôn loạn xạ, muốn nói nhưng không nói ra lời nào mạch lạc “Anh muốn khóc, cũng muốn cười, anh muốn ôm Hoàn Tử vào trong ngực, nói cho cậu biết anh chính là ba của cậu. Nhưng. . . . . . Nhưng mà cái gì cũng không làm. Em là quan trọng nhất, anh muốn để cho em và anh cùng nhau vui mừng, anh thật sự… Thật sự muốn đem tất cả lòng của mình móc ra cho em xem. . . . . .”
Diệp Chi ngơ ngác nhìn Kỷ Lâm, nghe anh nói một câu rồi lại một câu, chợt nhào tới trong ngực của anh ‘Oa’ khóc.
“Anh là tên khốn kiếp. Khốn kiếp.” Giọng của cô hơi điên cuồng, giống như này đem toàn bộ uất ức 6 năm qua phát tiết ra ngoài “Bọn họ, bọn họ đều ở sau lưng nói em hư hỏng, em rất sợ, nhưng không bỏ được. . . . . . Không nỡ bỏ đứa nhỏ, lúc em phát hiện đã bốn tháng rồi. . . . . . Hoàn Tử luôn ngã bệnh, cậu sinh bệnh liên tục, em hận không thể thay cậu bị đau, bị chích, anh thì không có ở đây. . . . . .”
Diệp Chi khóc như suối trào, rồi bắt đầu cắn Kỷ Lâm, hung ác giống như một con thú nhỏ. Kỷ Lâm lại ưỡn thẳng sống lưng lên đứng yên ở nơi đó, mặc cho cô phát tiết.
Anh một chút cũng không cảm thấy đau, anh chỉ cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc như thế đây không phải sự thật, chỉ sợ tất cả đều chỉ là mơ. Mắt Kỷ Lâm nhìn Diệp Chi, trong mắt tràn đầy tình yêu.
6 năm qua, cô một thân một mình khổ sở nuôi con trai của bọn họ lớn lên, một mình gánh chịu tất cả áp lực, dạy dỗ Hoàn Tử hiểu biết lễ phép, người gặp người thích, mà quá trình trưởng thành của con trai anh lại không có tham dự , anh cảm thấy xấu hổ lại càng thương xót cô.
Hiện tại, tất cả cực khổ đều đã qua, anh rốt cuộc đã tìm được cô, từ nay về sau anh chắc chắn sẽ đối với cô thật tốt, không bao giờ làm cho cô phải đau khổ.
Tất cả sóng to gió lớn anh sẽ chắn hết, tất cả đau khổ anh khiêng, anh muốn che chở cô dưới đôi tay của mình, dùng cả đời để bồi thường sáu năm mình thiếu cô.
“Đừng khóc, vui vẻ lên.” Kỷ Lâm đưa tay lau nước mắt trên mặt Diệp Chi, cầm tay của cô đặt lên ngực trái của mình “Em xem, tim của anh đập nhanh như vậy, Chi Chi, ta thật sự vui mừng muốn chết. . . . . . Em...Em sao? Em có vui mừng không?”
Dưới tay là lồng ngực ấm áp của anh, cô cách anh gần như vậy nên có thể cảm nhận rõ được hơi thở dồn dập cùng tiếng tim đập của anh. Diệp Chi gật đầu, trong khoảnh khắc đó cô khóc không thành tiếng.
Sắc trời bên ngoài đã tối nhưng trong phòng ánh đèn rất sáng, cô không cần trợn to hai mắt cũng có thể nhìn thấy mặt của anh, có thể nhìn thấy mỗi một chỗ trên thân thể của anh, cũng không có cảm giác bất lực như đêm hôm đó nữa, cô rốt cuộc có thể giao cô và con cô cho người đàn ông này.
Người đàn ông của cô, ba của con trai cô.
Hôn từ cửa kéo dài đến phòng ngủ nóng bỏng mà kích tình, quần áo xốc xếch ném đầy trên đất, hai người lảo đảo nghiêng ngã xuống giường.
Kỷ Lâm hung hăng đè Diệp Chi ở phía dưới, điên cuồng cắn liếm da thịt trắng nõn của, từ cổ trắng nõn đẹp đẽ đến mắt cá chân mảnh khảnh của cô, rồi theo bắp chân hướng thẳng lên. . . . . .
Hai khối mềm mại trắng như tuyết bị xoa nắn thành các loại hình dáng khác nhau, anh há mồm dùng sức mút đầu vú mềm mại của cô, cho đến khi nơi đó biến thành màu đỏ nhạt trơn bóng mới vừa lòng chuyển sang bên kia.
“Nhẹ. . . . . . Nhẹ một chút, đau. . . . . .” Diệp Chi nhẹ nhàng hừ, từ trong lỗ mũi phát ra giọng nói vừa mềm vừa nhẹ, trong nháy mắt làm Kỷ Lâm mất hết lý trí.
Tay anh thô lỗ tách bắp đùi trắng nõn thon dài của cô ra, ngón giữa dò xét đi vào nơi trắng trẻo đó, chất lỏng trơn trợt trong nháy mắt thấm ướt ngón tay của anh giống như không cần chờ đợi mà hoan nghênh anh đi vào.
Mắt Kỷ Lâm đỏ ngầu, mồ hôi trên trán từng giọt rơi trên ngực trắng như tuyết của Diệp Chi, anh bỗng rút ngón tay ra, đôi tay bắt được mắt cá chân mảnh khảnh của cô dùng sức tách hai chân của cô ra thật rộng, cầm eo của cô hung hăng nhấc lên, khi cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đứng thẳng hung hăng thọc vào.
“A. . . . . . Đau. . . . . .” Diệp Chi khẽ rụt vai, lông mày thanh tú chau chặt , kêu đau tội nghiệp, trên lông mi còn có vài giọt nước mắt, đôi mắt to ngập nước giống như mặt hồ đầu xuân trong vắt lại mông lung mơ hồ, chỉ muốn cho người khác hung hăng khi dễ.
Nơi đó của cô vốn rất nhỏ, lúc sinh Hoàn Tử cũng có rách ra nhưng qua một thời gian lâu mới bồi dưỡng tốt. Hơn nữa cũng đã năm năm rồi, anh cứ như vậy xông vào, Diệp Chi chịu không nổi.
“Lát nữa sẽ hết đau.”Kỷ Lâm nâng hông của cô lên, ôm cô vào trong ngực, hung hăng cắn môi của cô rồi thay đổi góc độ mút vào.
Hai bàn tay to dùng sức xoa nắn mông thịt căng tròn đầy đặn của cô, vừa thẳng lưng hung hăng kéo ra đưa vào.
Anh tiến vào rất sâu, cơ hồ muốn nhập vào trọn vẹn, động vừa nhanh vừa mạnh, vật cứng rắn hung hăng lấp đầy nơi đó của cô. Diệp Chi lúc mới bắt đầu thật sự rất đau nhưng bất luận cầu xin như thế nào anh đều không để ý, dần dần Diệp Chi cũng cảm thấy thoải mái, bắt đầu uốn éo người nghênh hợp với anh.
Nơi đó nước ra cũng càng ngày càng nhiều, có vài lần anh ra vào quá nhanh thiếu chút nữa tuột ra ngoài.
“Thoải mái sao?” Anh thở hổn hển đặt cô lên trên giường, để cho cô nằm nghiêng ở trong lòng mình, nâng lên một chân của cô lên, từ phía sau hung hăng đâm vào.
Diệp Chi cắn môi dùng sức lắc đầu, không dám mở miệng nói, sợ vừa mở miệng sẽ khống chế không được bản thân phát ra âm thanh mắc cỡ.
“Không thoải mái?” Kỷ Lâm dùng sức đâm thẳng vào, hơi cao giọng nhưng tràn đầy hài hước “Anh làm em không thoải mái? Rõ ràng khi đó em nói những câu rất dễ nghe, bây giờ sao lại không nói? Hả?”
Anh ngừng động tác, đưa tay nâng cằm của cô lên, xoay mặt của cô lại hung hăng mút lấy đôi môi đỏ tươi của cô, bàn tay ở trước ngực của cô sờ loạn, hung ác nói: “Mau gọi. Không gọi thì tối nay anh hành chết em.”
Nói rồi eo của anh đẩy lên phía trước, nhanh chóng co rút.
“Đừng. . . . . . Em...Em không chịu nổi. . . . . .” Diệp Chi nắm thật chặt ga giường, rốt cuộc không nhịn được kêu khóc, khoái cảm như bao phủ cả cơ thể cô, cảm giác tê liệt len lỏi vào trong cơ thể từ đầu đến chân giống như toàn thân không có chỗ nào là của mình, toàn bộ đều ở trong tay của anh.
Loại cảm giác này quá mức kinh người, quá mức làm lòng người sợ, cũng quá mức sảng khoái, lý trí Diệp Chi hoàn toàn biến mất, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên rên rỉ ra một âm thanh mắc cỡ, muốn thừa nhận yêu cầu hung mãnh của anh.
“Không chịu nổi cũng phải chịu.” Kỷ Lâm đè lại bụng của cô, dùng sức xoay cô lại rồi lần nữa đè cô ở dưới cơ thể mình.
Tư thế như vậy khiến vị trí giao hợp của hai người nhìn càng rõ ràng hơn, càng mắc cỡ hơn. Kỷ Lâm thẳng lưng vừa dùng sức đâm lên, vừa đưa tay vuốt ve đầu ngực nhỏ nhắn màu hồng, trong miệng buông lời trêu đùa không ngừng.
“Thoải mái sao? Kẹp như vậy chặt. . . . . .”
“Chi Chi, em xem, của anh đang ở trong thân thể em. . . . . .”
“Thật muốn chết ở trong người của em. . . . . .”
Diệp Chi nghe xấu hổ nhưng cảm giác lại càng ngày càng mãnh liệt, cho đến khi Kỷ Lâm dùng sức lần nữa, Diệp Chi chỉ cảm thấy khoái cảm trong nháy mắt chợt phát ra ngoài. Đầu óc Diệp Chi trống rỗng, cả người cũng bắt đầu run rẩy, ngay cả ngón chân cũng co rúc rồi khẽ nhếch miệng lên, nhưng mà một chút âm thanh cũng không phát ra được.
Nơi đó cũng co lại vô cùng chặt, bao quanh Kỷ Lâm thật chặt.
Kỷ Lâm cũng đã tới cao trào, bị cô kẹp lấy như vậy bỗng rên lên một tiếng, trực tiếp bắn ra.
Cao triều của Diệp Chi kéo dài rất lâu, cách thật lâu mới hoàn toàn tỉnh táo lại, cô khẽ mở mắt, lông mi còn mang theo nước mắt nhìn Kỷ Lâm.
Anh cũng ở đây nhìn cô, thấy cô tỉnh táo lại thì cúi đầu thổi một hơi ở bên tai cô, cười hết sức dâm đãng “Vợ à, nước của em thật nhiều.”
Mặt của Diệp Chi đỏ ửng như máu, ngay cả cơ thể trắng nõn cũng có màu hồng nhàn nhạt, mắc cỡ uốn éo người từ dưới người anh bò ra ngoài.
Không ngờ vừa động như vậy lại vừa vặn kích thích đến dục vọng mới vừa mềm nhũn của anh. Đôi môi chợt bị anh chụp lại, tất cả sợ hãi cũng bị nuốt vào trong bụng, trên giường lớn vô cùng xốc xếch, tiếp tục triền miên một hồi lâu.
Đả tự Webtruyen.com
Editor: Băng
“Kỷ Lâm, anh...anh sao vậy?” Diệp Chi giơ tay dè dặt đặt lên bờ vai của anh. Cô bị xé quần áo rất tức giận nhưng ngay sau đó bị sự đau lòng thay thế.
Anh thế nhưng lại khóc. Mặc dù tính Kỷ Lâm có lúc trẻ con nhưng sâu trong xương anh vẫn khắc sâu nhiệt huyết và tinh thần của bộ đội.
Thế nhưng bây giờ anh lại đứng trước mặt cô khóc như một đứa bé, cô không tưởng tượng nổi chuyện gì có thể làm cho anh rơi nước mắt như vậy.
Kỷ Lâm không nói lời nào, chỉ vòng tay hung hăng ôm cô vào ngực, ôm chặt đến nỗi muốn cắt đứt eo thon của cô, như muốn vùi cô vào xương của mình.
Thật tốt, cô vẫn còn ở bên cạnh anh, có thể sờ được ôm được, không có giống sáu năm trước, chạy trốn đến bóng dáng cũng không thấy để cho anh có kiếm thế nào cũng không ra. Kỷ Lâm vùi đầu vào trong cổ ấm áp của Diệp Chi, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người cô, hạnh phúc thiếu chút nữa quỳ xuống cảm tạ Thượng Đế.
“Sáu năm trước, khách sạn Hương Sơn. . . . . .” Con mắt Kỷ Lâm chăm chú nhìn mặt của Diệp Chi, ánh mắt sáng như muốn dọa người nhưng bên trong lại nhộn nhạo vui sướng và kích động.
Đã qua nhiều năm, anh đã được cuộc sống mài giũa càng thêm chín chắn, cũng đã sớm đón nhận chuyện bản thân vĩnh viễn không thể có con được. Sáu năm trước chính cô gái kia, cuộc gặp gỡ đó cũng đã bị anh chôn sâu trong trí nhớ, không hề nhắc tới.
Hôm nay thế nhưng anh lại phát hiện đứa nhỏ anh luôn yêu thích lại chính là con anh. Đó là cô gái anh thích nhất vào thời khắc mơ hồ nhất đã sinh cho anh, đứa bé duy nhất của anh.
Không có người đàn ông khác. Cũng không có chồng trước. Lần đầu tiên của Diệp Chi là cho anh, Hoàn Tử là con trai của cô và anh. Anh làm sao lại ngu ngốc thế kia, lâu như vậy mới phát hiện ra chân tướng.
Ngay từ sáu năm trước bọn họ đã làm chuyện thân mật nhất, còn có con trai, quanh đi quẩn lại sáu năm sau lại không biết chuyện ngày xưa trở thành một cặp yêu nhau.
Số phân thật thần kỳ, khi bản thân cho là đã mất đi tất cả, lúc chỉ còn hai bàn tay trắng thì giữa quanh co khúc khuỷu đường đời lại rộng mở như vó ngựa trên thảo nguyên.
Thì ra tất cả chỉ đều là do số mạng đùa giỡn, vậy mà vượt qua thời gian dài dằng dặc, bọn họ vẫn bên nhau. Cho tới bây giờ cũng không có ai chắn giữa bọn họ.
Trong mắt của Diệp Chi đầy tràn nước mắt, bờ môi run rẩy nói không ra lời. Cô dừng lại lau nước mắt, mới cố đè xuống tới tất cả cảm xúc trong lòng, run rẩy mở miệng nói: “Anh...Anh làm sao biết?”
Kỷ Lâm đưa tay nhẹ nhàng nâng mặt của cô lên, nhẹ nhàng chạm trán mình vào trán của cô, dịu dàng như nước, mắt nhìn thẳng vào mắt của cô “Anh không nhìn thấy mặt của em nhưng lại nhớ trên vai của em có một vết sẹo hình chữ thập. Sau đêm đó, anh luôn đi tìm em, nhưng đi khắp nơi đều không tìm ra. Anh muốn nói xin lỗi với em, muốn tìm được em, muốn. . . . . . Anh cũng không biết anh muốn làm gì. . . . . .”
Nước mắt của anh rơi trên mặt của cô, hợp cùng nước mắt của cô, chảy dài theo đường cong gương mặt đẹp đẽ của cô chảy xuống sàn nhà “Bọn họ đều nói mắt của Hoàn Tử, dáng dấp của đứa nhỏ giống anh, anh cũng biết rõ. . . . . . Mà anh, mà anh cho tới bây giờ cũng không để ý. . . . . .” Giọng nói của anh nghẹn ngào, ánh mắt lại vẫn sáng như cũ “Thật xin lỗi, lâu như vậy mới tìm được em, Chi Chi, về sau chúng ta cùng nhau sống thật tốt, có được không?”
“Sao, làm sao. . . . . .” Trong não Diệp Chi trống rỗng, vẻ mặt hốt hoảng đứng không vững, cô lảo đảo té vào trong ngực Kỷ Lâm, lẩm bẩm nói: “Làm sao lại đúng lúc như vậy, em. . . . . . Em không tin.”
“Anh cũng không thể tin được.” Kỷ Lâm hôn lên khóe môi cô, động tác êm ái giống như cô là đồ dễ bể “Nhưng Chi Chi, đây là sự thực, ba mẹ anh tìm được hình lúc anh còn nhỏ, Hoàn Tử và anh. . . . . . Thật rất giống, em không biết anh vui mừng thế nào đâu. Thật, anh vui mừng muốn điên rồi, hận không thể chắp cánh bay tới tìm em ngay. . . . . .”
Anh đang cầm mặt của cô hôn loạn xạ, muốn nói nhưng không nói ra lời nào mạch lạc “Anh muốn khóc, cũng muốn cười, anh muốn ôm Hoàn Tử vào trong ngực, nói cho cậu biết anh chính là ba của cậu. Nhưng. . . . . . Nhưng mà cái gì cũng không làm. Em là quan trọng nhất, anh muốn để cho em và anh cùng nhau vui mừng, anh thật sự… Thật sự muốn đem tất cả lòng của mình móc ra cho em xem. . . . . .”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Chi ngơ ngác nhìn Kỷ Lâm, nghe anh nói một câu rồi lại một câu, chợt nhào tới trong ngực của anh ‘Oa’ khóc.
“Anh là tên khốn kiếp. Khốn kiếp.” Giọng của cô hơi điên cuồng, giống như này đem toàn bộ uất ức 6 năm qua phát tiết ra ngoài “Bọn họ, bọn họ đều ở sau lưng nói em hư hỏng, em rất sợ, nhưng không bỏ được. . . . . . Không nỡ bỏ đứa nhỏ, lúc em phát hiện đã bốn tháng rồi. . . . . . Hoàn Tử luôn ngã bệnh, cậu sinh bệnh liên tục, em hận không thể thay cậu bị đau, bị chích, anh thì không có ở đây. . . . . .”
Diệp Chi khóc như suối trào, rồi bắt đầu cắn Kỷ Lâm, hung ác giống như một con thú nhỏ. Kỷ Lâm lại ưỡn thẳng sống lưng lên đứng yên ở nơi đó, mặc cho cô phát tiết.
Anh một chút cũng không cảm thấy đau, anh chỉ cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc như thế đây không phải sự thật, chỉ sợ tất cả đều chỉ là mơ. Mắt Kỷ Lâm nhìn Diệp Chi, trong mắt tràn đầy tình yêu.
6 năm qua, cô một thân một mình khổ sở nuôi con trai của bọn họ lớn lên, một mình gánh chịu tất cả áp lực, dạy dỗ Hoàn Tử hiểu biết lễ phép, người gặp người thích, mà quá trình trưởng thành của con trai anh lại không có tham dự , anh cảm thấy xấu hổ lại càng thương xót cô.
Hiện tại, tất cả cực khổ đều đã qua, anh rốt cuộc đã tìm được cô, từ nay về sau anh chắc chắn sẽ đối với cô thật tốt, không bao giờ làm cho cô phải đau khổ.
Tất cả sóng to gió lớn anh sẽ chắn hết, tất cả đau khổ anh khiêng, anh muốn che chở cô dưới đôi tay của mình, dùng cả đời để bồi thường sáu năm mình thiếu cô.
“Đừng khóc, vui vẻ lên.” Kỷ Lâm đưa tay lau nước mắt trên mặt Diệp Chi, cầm tay của cô đặt lên ngực trái của mình “Em xem, tim của anh đập nhanh như vậy, Chi Chi, ta thật sự vui mừng muốn chết. . . . . . Em...Em sao? Em có vui mừng không?”
Dưới tay là lồng ngực ấm áp của anh, cô cách anh gần như vậy nên có thể cảm nhận rõ được hơi thở dồn dập cùng tiếng tim đập của anh. Diệp Chi gật đầu, trong khoảnh khắc đó cô khóc không thành tiếng.
Sắc trời bên ngoài đã tối nhưng trong phòng ánh đèn rất sáng, cô không cần trợn to hai mắt cũng có thể nhìn thấy mặt của anh, có thể nhìn thấy mỗi một chỗ trên thân thể của anh, cũng không có cảm giác bất lực như đêm hôm đó nữa, cô rốt cuộc có thể giao cô và con cô cho người đàn ông này.
Người đàn ông của cô, ba của con trai cô.
Hôn từ cửa kéo dài đến phòng ngủ nóng bỏng mà kích tình, quần áo xốc xếch ném đầy trên đất, hai người lảo đảo nghiêng ngã xuống giường.
Kỷ Lâm hung hăng đè Diệp Chi ở phía dưới, điên cuồng cắn liếm da thịt trắng nõn của, từ cổ trắng nõn đẹp đẽ đến mắt cá chân mảnh khảnh của cô, rồi theo bắp chân hướng thẳng lên. . . . . .
Hai khối mềm mại trắng như tuyết bị xoa nắn thành các loại hình dáng khác nhau, anh há mồm dùng sức mút đầu vú mềm mại của cô, cho đến khi nơi đó biến thành màu đỏ nhạt trơn bóng mới vừa lòng chuyển sang bên kia.
“Nhẹ. . . . . . Nhẹ một chút, đau. . . . . .” Diệp Chi nhẹ nhàng hừ, từ trong lỗ mũi phát ra giọng nói vừa mềm vừa nhẹ, trong nháy mắt làm Kỷ Lâm mất hết lý trí.
Tay anh thô lỗ tách bắp đùi trắng nõn thon dài của cô ra, ngón giữa dò xét đi vào nơi trắng trẻo đó, chất lỏng trơn trợt trong nháy mắt thấm ướt ngón tay của anh giống như không cần chờ đợi mà hoan nghênh anh đi vào.
Mắt Kỷ Lâm đỏ ngầu, mồ hôi trên trán từng giọt rơi trên ngực trắng như tuyết của Diệp Chi, anh bỗng rút ngón tay ra, đôi tay bắt được mắt cá chân mảnh khảnh của cô dùng sức tách hai chân của cô ra thật rộng, cầm eo của cô hung hăng nhấc lên, khi cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đứng thẳng hung hăng thọc vào.
“A. . . . . . Đau. . . . . .” Diệp Chi khẽ rụt vai, lông mày thanh tú chau chặt , kêu đau tội nghiệp, trên lông mi còn có vài giọt nước mắt, đôi mắt to ngập nước giống như mặt hồ đầu xuân trong vắt lại mông lung mơ hồ, chỉ muốn cho người khác hung hăng khi dễ.
Nơi đó của cô vốn rất nhỏ, lúc sinh Hoàn Tử cũng có rách ra nhưng qua một thời gian lâu mới bồi dưỡng tốt. Hơn nữa cũng đã năm năm rồi, anh cứ như vậy xông vào, Diệp Chi chịu không nổi.
“Lát nữa sẽ hết đau.”Kỷ Lâm nâng hông của cô lên, ôm cô vào trong ngực, hung hăng cắn môi của cô rồi thay đổi góc độ mút vào.
Hai bàn tay to dùng sức xoa nắn mông thịt căng tròn đầy đặn của cô, vừa thẳng lưng hung hăng kéo ra đưa vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh tiến vào rất sâu, cơ hồ muốn nhập vào trọn vẹn, động vừa nhanh vừa mạnh, vật cứng rắn hung hăng lấp đầy nơi đó của cô. Diệp Chi lúc mới bắt đầu thật sự rất đau nhưng bất luận cầu xin như thế nào anh đều không để ý, dần dần Diệp Chi cũng cảm thấy thoải mái, bắt đầu uốn éo người nghênh hợp với anh.
Nơi đó nước ra cũng càng ngày càng nhiều, có vài lần anh ra vào quá nhanh thiếu chút nữa tuột ra ngoài.
“Thoải mái sao?” Anh thở hổn hển đặt cô lên trên giường, để cho cô nằm nghiêng ở trong lòng mình, nâng lên một chân của cô lên, từ phía sau hung hăng đâm vào.
Diệp Chi cắn môi dùng sức lắc đầu, không dám mở miệng nói, sợ vừa mở miệng sẽ khống chế không được bản thân phát ra âm thanh mắc cỡ.
“Không thoải mái?” Kỷ Lâm dùng sức đâm thẳng vào, hơi cao giọng nhưng tràn đầy hài hước “Anh làm em không thoải mái? Rõ ràng khi đó em nói những câu rất dễ nghe, bây giờ sao lại không nói? Hả?”
Anh ngừng động tác, đưa tay nâng cằm của cô lên, xoay mặt của cô lại hung hăng mút lấy đôi môi đỏ tươi của cô, bàn tay ở trước ngực của cô sờ loạn, hung ác nói: “Mau gọi. Không gọi thì tối nay anh hành chết em.”
Nói rồi eo của anh đẩy lên phía trước, nhanh chóng co rút.
“Đừng. . . . . . Em...Em không chịu nổi. . . . . .” Diệp Chi nắm thật chặt ga giường, rốt cuộc không nhịn được kêu khóc, khoái cảm như bao phủ cả cơ thể cô, cảm giác tê liệt len lỏi vào trong cơ thể từ đầu đến chân giống như toàn thân không có chỗ nào là của mình, toàn bộ đều ở trong tay của anh.
Loại cảm giác này quá mức kinh người, quá mức làm lòng người sợ, cũng quá mức sảng khoái, lý trí Diệp Chi hoàn toàn biến mất, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên rên rỉ ra một âm thanh mắc cỡ, muốn thừa nhận yêu cầu hung mãnh của anh.
“Không chịu nổi cũng phải chịu.” Kỷ Lâm đè lại bụng của cô, dùng sức xoay cô lại rồi lần nữa đè cô ở dưới cơ thể mình.
Tư thế như vậy khiến vị trí giao hợp của hai người nhìn càng rõ ràng hơn, càng mắc cỡ hơn. Kỷ Lâm thẳng lưng vừa dùng sức đâm lên, vừa đưa tay vuốt ve đầu ngực nhỏ nhắn màu hồng, trong miệng buông lời trêu đùa không ngừng.
“Thoải mái sao? Kẹp như vậy chặt. . . . . .”
“Chi Chi, em xem, của anh đang ở trong thân thể em. . . . . .”
“Thật muốn chết ở trong người của em. . . . . .”
Diệp Chi nghe xấu hổ nhưng cảm giác lại càng ngày càng mãnh liệt, cho đến khi Kỷ Lâm dùng sức lần nữa, Diệp Chi chỉ cảm thấy khoái cảm trong nháy mắt chợt phát ra ngoài. Đầu óc Diệp Chi trống rỗng, cả người cũng bắt đầu run rẩy, ngay cả ngón chân cũng co rúc rồi khẽ nhếch miệng lên, nhưng mà một chút âm thanh cũng không phát ra được.
Nơi đó cũng co lại vô cùng chặt, bao quanh Kỷ Lâm thật chặt.
Kỷ Lâm cũng đã tới cao trào, bị cô kẹp lấy như vậy bỗng rên lên một tiếng, trực tiếp bắn ra.
Cao triều của Diệp Chi kéo dài rất lâu, cách thật lâu mới hoàn toàn tỉnh táo lại, cô khẽ mở mắt, lông mi còn mang theo nước mắt nhìn Kỷ Lâm.
Anh cũng ở đây nhìn cô, thấy cô tỉnh táo lại thì cúi đầu thổi một hơi ở bên tai cô, cười hết sức dâm đãng “Vợ à, nước của em thật nhiều.”
Mặt của Diệp Chi đỏ ửng như máu, ngay cả cơ thể trắng nõn cũng có màu hồng nhàn nhạt, mắc cỡ uốn éo người từ dưới người anh bò ra ngoài.
Không ngờ vừa động như vậy lại vừa vặn kích thích đến dục vọng mới vừa mềm nhũn của anh. Đôi môi chợt bị anh chụp lại, tất cả sợ hãi cũng bị nuốt vào trong bụng, trên giường lớn vô cùng xốc xếch, tiếp tục triền miên một hồi lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro