Chương 60
Thư Dứu
2024-11-14 01:11:10
“Kỷ Ngân Viễn.... ....”
“Kỷ Ngân Viễn? Anh nghe thấy không.... ...”
Hình như có ai đang gọi mình.
“Kỷ Ngân Viễn! Tỉnh lại đi!”
Kỷ Ngân Viễn từ từ tỉnh lại, trước mắt dần xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Yểu Nhiên.
“Này.... ... Hồi hồn hồi hồn!” Yểu Nhiên quơ quơ tay trước mặt Kỷ Ngân Viễn.
Trong phòng chiếu phim, đèn đã được bật lên hết, xung quanh trống rỗng chỉ còn hai người họ.
“Anh ngủ từ lúc bắt đầu chiếu cho tới hết luôn đó!” Yểu Nhiên oán trách, nhai bắp rang răng rắc, “Thật không biết anh tới đây để làm gì.......”
Biết ngay người như anh không cách nào xem phim tình cảm được mà! Ngủ tới ngu người luôn rồi!
“... ......” Kỷ Ngân Viễn đỡ trán, cảm thấy hơi mơ hồ.
Mình.... ... Ngủ thiếp đi?
Yểu Nhiên đã ăn sạch bịch đồ ăn vặt, cả túi bắp rang bơ cô đang ôm trên tay cũng chỉ còn lại một phần ba,dღđ☆L☆qღđ có vẻ trong lúc xem phim miệng của cô không lúc nào ở không.
Chẳng trách im lặng được từ đầu buổi tới giờ không làm phiền anh.
Kỷ Ngân Viễn lấy di động ra xem giờ, lòng vẫn còn chỗ khó hiểu.
Chuyện xảy ra trong bãi đỗ xe.... ...... Chẳng lẽ chỉ là một giấc mơ?
Nhưng sao anh lại có giấc mơ kỳ quái như vậy chứ?
“Đến giờ ăn cơm tối rồi, đi thôi!” Kỷ Ngân Viễn nghĩ mãi vẫn không ra nên quyết định bỏ qua, vì giấc mơ vốn luôn là điều rất huyền bí và khó hiểu. Vả lại, giờ anh phải đưa cô đến một nơi, không còn thời gian để nghĩ lung tung nữa.
“Đợi chút, tôi đi nhà vệ sinh đã!” Cô nghẹn thật lâu rồi! Cũng vì thấy anh ngủ thiếp đi, không thể ném anh lại một mình, nên cô vẫn luôn ngồi mãi ở đây không đi vệ sinh. Vừa rồi không biết anh mơ gì mà cứ luôn gọi “Thư Yểu Nhiên, Thư Yểu Nhiên” mãi.
Yểu Nhiên ngoài mặt thì ra vẻ tức giận, nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào.
Kỷ Ngân Viễn luôn nói cô yêu thảm anh rồi, nhưng giờ xem ra, phải là anh không thể rời xa cô mới đúng!
Ngủ một giấc mà cũng kêu người ta không ngừng.... ...
Yểu Nhiên vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy Kỷ Ngân Viễn đứng cách đó không xa đợi cô.
Anh đang nhìn tấm áp phích dán trên tường.
Yểu Nhiên đi tới xem thử, thì ra đó là tấm áp phích của bộ phim hai người vừa xem. “Không phải anh không thích xem thể loại này sao? Vừa rồi còn ngủ suốt cả buổi đấy thôi.”
Kỷ Ngân Viễn không phản bác, chỉ hỏi, “Đây là....... Bãi đậu xe?”
Yểu Nhiên gật đầu giải thích, “Đúng, đây là một cảnh trong phim, nam chính và nữ chính bị chặn đánh ở trong bãi đậu xe, đám người kia là đàn em lúc trước của nam chính......” Yểu Nhiên chỉ vào một đám người cầm gậy sắt ở góc dưới tấm áp phích, dღđ。l。qღđrồi chỉ đến chiếc xe hơi bên cạnh, “Nam chính vì bảo vệ nữ chính mới để cô ấy núp trên xe, chỉ là bọn người kia đập vỡ cửa kính, khiến nữ chính bị thương.... ...”
“... ...” Nghe rất quen!
“Nhưng cuối cùng hai người vẫn vượt qua mọi khó khăn, sống hạnh phúc bên nhau.......” Trong đầu Yểu Nhiên bỗng hiện lên cảnh hôn lễ lãng mạn lúc cuối phim, cô khẽ mỉm cười.
“ ‘Chuyện tình tổ chức X’... ....” Kỷ Ngân Viễn nhìn tên phim ghi trên tấm áp phích, lần đầu tiên hoài nghi nghiêm trọng gu thẩm mỹ của mình.
Tại sao lúc đó anh lại mua vé phim này chứ?
“Đúng! Nam chính là cậu chủ của một tổ chức xã hội đen, vì yêu nữ chính nên vứt bỏ thân phận, chỉ cần một mình nữ chính!” Yểu Nhiên kích động nói, “Rất cảm động đúng không ?!”
“... ......” Giờ, anh đã tìm được nguyên nhân mình có giấc mơ quái dị đó......
Kỷ Ngân Viễn xoay người, đi ra cửa, “Trễ rồi, đi nhanh thôi!”
“... ....” Tại sao mình lại đi nói những chuyện lãng mạn với một kẻ không hề biết lãng mạn là gì chứ? Chỉ tổ lãng phí nước bọt!
Yểu Nhiên giận dỗi đi theo sau Kỷ Ngân Viễn, “Anh định dẫn tôi đi đâu?”
Kỷ Ngân Viễn thản nhiên nói, “Nhà tôi.”
“Hả ?!” Yểu Nhiên sững sờ, đứng nguyên tại chỗ, há to miệng nhìn theo bóng lưng Kỷ Ngân Viễn hồi lâu, sau đó quay đầu chạy theo hướng ngược lại.
Đùa à? Tại sao phải đi nhà anh chứ! Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý mà...... Cô không đi đâu!
Kỷ Ngân Viễn thấy Yểu Nhiên đang cố chạy trốn thì dở khóc dở cười. Anh đứng lại nói, “Qua đây.”
Yểu Nhiên lắc đầu liên tục.
“Em sợ cái gì? Còn có tôi mà!”
Yểu Nhiên vẫn lắc đầu, tiếp tục thụt lùi.
Hồi lâu, Kỷ Ngân Viễn từ bỏ thuyết phục, chuẩn bị dùng ‘vũ lực’ để giải quyết.
“Kỷ....... Kỷ Ngân Viễn, anh đừng tới đây!” Yểu Nhiên thấy Kỷ Ngân Viễn tiến lại, sợ hãi ôm đầu chạy trốn, nhưng chưa chạy được bao xa, thì đã bị kéo lại, rơi vào ngực anh.
Kỷ Ngân Viễn choàng tay Yểu Nhiên qua cổ mình, sao đó ôm ngang cô lên.
Yểu Nhiên sỡ hãi kêu thất thanh, “A!”
Kỷ Ngân Viễn làm như không hề nghe được, ngửi mùi thơm ngát từ tóc Yểu Nhiên, cảm nhận cơ thể mềm mại và ấm áp của cô, anh bỗng cảm thấy dường như mình đang ôm cả thế giới vào lòng.
“Nhiên Nhiên......” Kỷ Ngân Viễn đặt cằm lên đỉnh đầu Yểu Nhiên, mỉm cười nói nhỏ, “Đi gặp người nhà tôi đi!” Anh muốn chính thức giới thiệu cô cho người nhà mình biết.
“Ưm.......” Mặt Yểu Nhiên bỗng đỏ bừng, chôn đầu vào ngực Kỷ Ngân Viễn, tim đập rộn lên.
Dịu...... Dịu dàng quá.... .....
Làm sao bây giờ? Dường như cô không còn sức chống cự nữa......
Hay là...... Đi gặp một lần cho rồi?
Một tiếng sau, Yểu Nhiên đi theo Kỷ Ngân Viễn vào nhà họ Kỷ.
Rõ ràng chưa chuẩn bị tâm lý.... ... Chưa nghĩ tới sẽ đi gặp người nhà anh mà...... Sao mình lại theo tới đây chứ ?!
Tiến triển nhanh quá! Tiếp theo...... Có phải là đi tới cục dân chính để đăng ký kết hôn luôn không?
Thư Yểu Nhiên mau dừng lại đi! Chẳng lẽ mày muốn kết hôn?
Cứ từ từ, người ta còn chưa nói muốn cưới cô mà......
Không! Phải là, cô còn chưa nói muốn kết hôn với anh cơ mà......
Không không, nói vậy cũng không đúng!
“Chúng ta đi gặp ông nội trước.” Kỷ Ngân Viễn vừa nói vừa nắm lấy tay Yểu Nhiên.
Trong nháy mắt, tất cả lo lắng và hốt hoảng trong lòng Yểu Nhiên bỗng biến mất hết, chỉ còn lại cảm giác ấm áp. “Tôi.... ...” Cô nói nhỏ, “Tôi có thể bỏ cuộc giữa chừng không?”
“Không.”
“Nhưng.... .....”
Kỷ Ngân Viễn nắm chặt tay Yểu Nhiên hơn, mỉm cười nói, “Đừng sợ.” Xong, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Yểu Nhiên cúi thấp đầu, nắm ngược lại tay anh.
Thật sự.... ... Cô hơi sợ. Sợ người nhà anh không thích cô, sợ lần ra mắt này sẽ không thuận lợi......
Có lẽ, không chuẩn bị trước mà đi gặp thế này là sai lầm, nhưng đúng như lời anh nói, anh đang ở bên cạnh cô...... Vẫn luôn ở bên cô...... Nếu đã vậy, thì cô còn sợ gì nữa chứ?
Anh chính là...... Nguồn tiếp thêm sức mạnh cho cô!
Tư lệnh Kỷ đã biết Kỷ Ngân Viễn sẽ dẫn Yểu Nhiên về, nên ở thư phòng chờ hai người từ lúc sáng, mãi đến buổi chiều còn chưa thấy bóng người, bèn đứng ngồi không yên, định xuống dưới lầu đợi tiếp.
Nhưng tư lệnh Kỷ vừa ra khỏi phòng, đã thấy một cặp vừa ôm vừa hôn, thỉnh thoảng còn nói ra mấy lời tâm tình ngọt như mật ở chỗ ngoặc cầu thang.......
Tư lệnh Kỷ run rẩy, vỗ vào thành cầu thang, giả bộ nghiêm mặt nói, “Này này, sao lần nào gặp hai đứa cũng như vậy là sao?”
Bình thường còn chưa ôm chưa hôn đủ hay sao mà phải tới trước mặt ông lão đây để thể hiện ân ái!
Kỷ Ngân Viễn ngẩng đầu thấy tư lệnh Kỷ, bèn dẫn Yểu Nhiên đến ngồi trên ghế sa lon.
Yểu Nhiên ngồi thẳng tắp, đặt hai tay lên đầu gối, trông cứ như học sinh tiểu học, “Chào ông nội.”
Lần nào cũng bị tư lệnh Kỷ bắt gặp cảnh này, quả là còn nhạy hơn cả ra đa quân sự nữa!
“Về đây lúc nào?” Tư lệnh Kỷ gật đầu với Yểu Nhiên, xong ngồi xuống chiếc ghế dành riêng cho mình.
Kỷ Ngân Viễn tự giác rót mấy ly trà nóng, “Vừa về ạ.”
Tư lệnh Kỷ tiện tay định cầm một ly, lại bị Kỷ Ngân Viễn nhanh tay lấy trước, “Đây mới là ly của ông nội!”
Kỷ Ngân Viễn đẩy một ly trà khác đến trước mặt tư lệnh Kỷ, rồi đẩy ly vừa rồi đến chỗ Yểu Nhiên. Tư lệnh Kỷ thổi thổi trà, hừ lạnh, “Sao, ta không thể uống ly kia?”
Kỷ Ngân Viễn khẽ mỉm cười nói, “Ông nội không thích uống trà vị trái cây.”
“Hôm nay, ta muốn đổi vị không được sao?”
“Vậy để con pha cho ông một ly khác.”
“... ....”
Yểu Nhiên nhấp một hớp nước trà, hương trái cây thơm nồng và vị chua chua ngọt ngọt khiến cô rất thích, nên uống luôn vài hớp.
“Ông nội, hôm nay ông kêu ba về đi!” Kỷ Ngân Viễn vừa nhìn Yểu Nhiên vừa nói, “Con dẫn Yểu Nhiên tới là muốn ra mắt với mọi người.”
“Kỷ Ngân Viễn? Anh nghe thấy không.... ...”
Hình như có ai đang gọi mình.
“Kỷ Ngân Viễn! Tỉnh lại đi!”
Kỷ Ngân Viễn từ từ tỉnh lại, trước mắt dần xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Yểu Nhiên.
“Này.... ... Hồi hồn hồi hồn!” Yểu Nhiên quơ quơ tay trước mặt Kỷ Ngân Viễn.
Trong phòng chiếu phim, đèn đã được bật lên hết, xung quanh trống rỗng chỉ còn hai người họ.
“Anh ngủ từ lúc bắt đầu chiếu cho tới hết luôn đó!” Yểu Nhiên oán trách, nhai bắp rang răng rắc, “Thật không biết anh tới đây để làm gì.......”
Biết ngay người như anh không cách nào xem phim tình cảm được mà! Ngủ tới ngu người luôn rồi!
“... ......” Kỷ Ngân Viễn đỡ trán, cảm thấy hơi mơ hồ.
Mình.... ... Ngủ thiếp đi?
Yểu Nhiên đã ăn sạch bịch đồ ăn vặt, cả túi bắp rang bơ cô đang ôm trên tay cũng chỉ còn lại một phần ba,dღđ☆L☆qღđ có vẻ trong lúc xem phim miệng của cô không lúc nào ở không.
Chẳng trách im lặng được từ đầu buổi tới giờ không làm phiền anh.
Kỷ Ngân Viễn lấy di động ra xem giờ, lòng vẫn còn chỗ khó hiểu.
Chuyện xảy ra trong bãi đỗ xe.... ...... Chẳng lẽ chỉ là một giấc mơ?
Nhưng sao anh lại có giấc mơ kỳ quái như vậy chứ?
“Đến giờ ăn cơm tối rồi, đi thôi!” Kỷ Ngân Viễn nghĩ mãi vẫn không ra nên quyết định bỏ qua, vì giấc mơ vốn luôn là điều rất huyền bí và khó hiểu. Vả lại, giờ anh phải đưa cô đến một nơi, không còn thời gian để nghĩ lung tung nữa.
“Đợi chút, tôi đi nhà vệ sinh đã!” Cô nghẹn thật lâu rồi! Cũng vì thấy anh ngủ thiếp đi, không thể ném anh lại một mình, nên cô vẫn luôn ngồi mãi ở đây không đi vệ sinh. Vừa rồi không biết anh mơ gì mà cứ luôn gọi “Thư Yểu Nhiên, Thư Yểu Nhiên” mãi.
Yểu Nhiên ngoài mặt thì ra vẻ tức giận, nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào.
Kỷ Ngân Viễn luôn nói cô yêu thảm anh rồi, nhưng giờ xem ra, phải là anh không thể rời xa cô mới đúng!
Ngủ một giấc mà cũng kêu người ta không ngừng.... ...
Yểu Nhiên vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy Kỷ Ngân Viễn đứng cách đó không xa đợi cô.
Anh đang nhìn tấm áp phích dán trên tường.
Yểu Nhiên đi tới xem thử, thì ra đó là tấm áp phích của bộ phim hai người vừa xem. “Không phải anh không thích xem thể loại này sao? Vừa rồi còn ngủ suốt cả buổi đấy thôi.”
Kỷ Ngân Viễn không phản bác, chỉ hỏi, “Đây là....... Bãi đậu xe?”
Yểu Nhiên gật đầu giải thích, “Đúng, đây là một cảnh trong phim, nam chính và nữ chính bị chặn đánh ở trong bãi đậu xe, đám người kia là đàn em lúc trước của nam chính......” Yểu Nhiên chỉ vào một đám người cầm gậy sắt ở góc dưới tấm áp phích, dღđ。l。qღđrồi chỉ đến chiếc xe hơi bên cạnh, “Nam chính vì bảo vệ nữ chính mới để cô ấy núp trên xe, chỉ là bọn người kia đập vỡ cửa kính, khiến nữ chính bị thương.... ...”
“... ...” Nghe rất quen!
“Nhưng cuối cùng hai người vẫn vượt qua mọi khó khăn, sống hạnh phúc bên nhau.......” Trong đầu Yểu Nhiên bỗng hiện lên cảnh hôn lễ lãng mạn lúc cuối phim, cô khẽ mỉm cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ ‘Chuyện tình tổ chức X’... ....” Kỷ Ngân Viễn nhìn tên phim ghi trên tấm áp phích, lần đầu tiên hoài nghi nghiêm trọng gu thẩm mỹ của mình.
Tại sao lúc đó anh lại mua vé phim này chứ?
“Đúng! Nam chính là cậu chủ của một tổ chức xã hội đen, vì yêu nữ chính nên vứt bỏ thân phận, chỉ cần một mình nữ chính!” Yểu Nhiên kích động nói, “Rất cảm động đúng không ?!”
“... ......” Giờ, anh đã tìm được nguyên nhân mình có giấc mơ quái dị đó......
Kỷ Ngân Viễn xoay người, đi ra cửa, “Trễ rồi, đi nhanh thôi!”
“... ....” Tại sao mình lại đi nói những chuyện lãng mạn với một kẻ không hề biết lãng mạn là gì chứ? Chỉ tổ lãng phí nước bọt!
Yểu Nhiên giận dỗi đi theo sau Kỷ Ngân Viễn, “Anh định dẫn tôi đi đâu?”
Kỷ Ngân Viễn thản nhiên nói, “Nhà tôi.”
“Hả ?!” Yểu Nhiên sững sờ, đứng nguyên tại chỗ, há to miệng nhìn theo bóng lưng Kỷ Ngân Viễn hồi lâu, sau đó quay đầu chạy theo hướng ngược lại.
Đùa à? Tại sao phải đi nhà anh chứ! Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý mà...... Cô không đi đâu!
Kỷ Ngân Viễn thấy Yểu Nhiên đang cố chạy trốn thì dở khóc dở cười. Anh đứng lại nói, “Qua đây.”
Yểu Nhiên lắc đầu liên tục.
“Em sợ cái gì? Còn có tôi mà!”
Yểu Nhiên vẫn lắc đầu, tiếp tục thụt lùi.
Hồi lâu, Kỷ Ngân Viễn từ bỏ thuyết phục, chuẩn bị dùng ‘vũ lực’ để giải quyết.
“Kỷ....... Kỷ Ngân Viễn, anh đừng tới đây!” Yểu Nhiên thấy Kỷ Ngân Viễn tiến lại, sợ hãi ôm đầu chạy trốn, nhưng chưa chạy được bao xa, thì đã bị kéo lại, rơi vào ngực anh.
Kỷ Ngân Viễn choàng tay Yểu Nhiên qua cổ mình, sao đó ôm ngang cô lên.
Yểu Nhiên sỡ hãi kêu thất thanh, “A!”
Kỷ Ngân Viễn làm như không hề nghe được, ngửi mùi thơm ngát từ tóc Yểu Nhiên, cảm nhận cơ thể mềm mại và ấm áp của cô, anh bỗng cảm thấy dường như mình đang ôm cả thế giới vào lòng.
“Nhiên Nhiên......” Kỷ Ngân Viễn đặt cằm lên đỉnh đầu Yểu Nhiên, mỉm cười nói nhỏ, “Đi gặp người nhà tôi đi!” Anh muốn chính thức giới thiệu cô cho người nhà mình biết.
“Ưm.......” Mặt Yểu Nhiên bỗng đỏ bừng, chôn đầu vào ngực Kỷ Ngân Viễn, tim đập rộn lên.
Dịu...... Dịu dàng quá.... .....
Làm sao bây giờ? Dường như cô không còn sức chống cự nữa......
Hay là...... Đi gặp một lần cho rồi?
Một tiếng sau, Yểu Nhiên đi theo Kỷ Ngân Viễn vào nhà họ Kỷ.
Rõ ràng chưa chuẩn bị tâm lý.... ... Chưa nghĩ tới sẽ đi gặp người nhà anh mà...... Sao mình lại theo tới đây chứ ?!
Tiến triển nhanh quá! Tiếp theo...... Có phải là đi tới cục dân chính để đăng ký kết hôn luôn không?
Thư Yểu Nhiên mau dừng lại đi! Chẳng lẽ mày muốn kết hôn?
Cứ từ từ, người ta còn chưa nói muốn cưới cô mà......
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không! Phải là, cô còn chưa nói muốn kết hôn với anh cơ mà......
Không không, nói vậy cũng không đúng!
“Chúng ta đi gặp ông nội trước.” Kỷ Ngân Viễn vừa nói vừa nắm lấy tay Yểu Nhiên.
Trong nháy mắt, tất cả lo lắng và hốt hoảng trong lòng Yểu Nhiên bỗng biến mất hết, chỉ còn lại cảm giác ấm áp. “Tôi.... ...” Cô nói nhỏ, “Tôi có thể bỏ cuộc giữa chừng không?”
“Không.”
“Nhưng.... .....”
Kỷ Ngân Viễn nắm chặt tay Yểu Nhiên hơn, mỉm cười nói, “Đừng sợ.” Xong, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Yểu Nhiên cúi thấp đầu, nắm ngược lại tay anh.
Thật sự.... ... Cô hơi sợ. Sợ người nhà anh không thích cô, sợ lần ra mắt này sẽ không thuận lợi......
Có lẽ, không chuẩn bị trước mà đi gặp thế này là sai lầm, nhưng đúng như lời anh nói, anh đang ở bên cạnh cô...... Vẫn luôn ở bên cô...... Nếu đã vậy, thì cô còn sợ gì nữa chứ?
Anh chính là...... Nguồn tiếp thêm sức mạnh cho cô!
Tư lệnh Kỷ đã biết Kỷ Ngân Viễn sẽ dẫn Yểu Nhiên về, nên ở thư phòng chờ hai người từ lúc sáng, mãi đến buổi chiều còn chưa thấy bóng người, bèn đứng ngồi không yên, định xuống dưới lầu đợi tiếp.
Nhưng tư lệnh Kỷ vừa ra khỏi phòng, đã thấy một cặp vừa ôm vừa hôn, thỉnh thoảng còn nói ra mấy lời tâm tình ngọt như mật ở chỗ ngoặc cầu thang.......
Tư lệnh Kỷ run rẩy, vỗ vào thành cầu thang, giả bộ nghiêm mặt nói, “Này này, sao lần nào gặp hai đứa cũng như vậy là sao?”
Bình thường còn chưa ôm chưa hôn đủ hay sao mà phải tới trước mặt ông lão đây để thể hiện ân ái!
Kỷ Ngân Viễn ngẩng đầu thấy tư lệnh Kỷ, bèn dẫn Yểu Nhiên đến ngồi trên ghế sa lon.
Yểu Nhiên ngồi thẳng tắp, đặt hai tay lên đầu gối, trông cứ như học sinh tiểu học, “Chào ông nội.”
Lần nào cũng bị tư lệnh Kỷ bắt gặp cảnh này, quả là còn nhạy hơn cả ra đa quân sự nữa!
“Về đây lúc nào?” Tư lệnh Kỷ gật đầu với Yểu Nhiên, xong ngồi xuống chiếc ghế dành riêng cho mình.
Kỷ Ngân Viễn tự giác rót mấy ly trà nóng, “Vừa về ạ.”
Tư lệnh Kỷ tiện tay định cầm một ly, lại bị Kỷ Ngân Viễn nhanh tay lấy trước, “Đây mới là ly của ông nội!”
Kỷ Ngân Viễn đẩy một ly trà khác đến trước mặt tư lệnh Kỷ, rồi đẩy ly vừa rồi đến chỗ Yểu Nhiên. Tư lệnh Kỷ thổi thổi trà, hừ lạnh, “Sao, ta không thể uống ly kia?”
Kỷ Ngân Viễn khẽ mỉm cười nói, “Ông nội không thích uống trà vị trái cây.”
“Hôm nay, ta muốn đổi vị không được sao?”
“Vậy để con pha cho ông một ly khác.”
“... ....”
Yểu Nhiên nhấp một hớp nước trà, hương trái cây thơm nồng và vị chua chua ngọt ngọt khiến cô rất thích, nên uống luôn vài hớp.
“Ông nội, hôm nay ông kêu ba về đi!” Kỷ Ngân Viễn vừa nhìn Yểu Nhiên vừa nói, “Con dẫn Yểu Nhiên tới là muốn ra mắt với mọi người.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro