Chương 12
2024-08-17 14:24:50
Nhưng Dương Thư đi rất gấp, cái gì cũng không giải thích rõ ràng.
Cô rất hiểu người bạn trai này của mình, anh ta là thiếu gia ăn chơi, sống phóng túng đã quen, tầm nhìn và mưu lược thì anh ta không có, mà Đàn Ninh kia… Một người nghèo gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, có thể đi đến ngày hôm nay, nói toàn bộ là dựa vào Tạ Tấn chứ bản thân không có chút năng lực nào, chỉ sợ là không đúng.
Yêu đương với Dương Thư mười năm, Nhan Xảo gặp Đàn Ninh hai lần, lần đầu tiên là vào một buổi tối trong buổi họp lớp đại học của Dương Thư, khi đó Nhan Xảo còn chưa hiểu chuyện, tuổi nhỏ, làm ra một số chuyện ngu ngốc… Không nhắc tới cũng được.
Mà lần gần nhất, là một đêm mưa vào ba năm trước, Đàn Ninh đi theo Dương Thư bước vào sân nhà mình, Nhan Xảo trốn ở ban công phòng lầu hai, len lén nhìn Đàn Ninh đi theo Dương Thư bước vào sân.
Ngày ấy Đàn Ninh mặc nguyên cây tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, đơn giản chỉnh tề, kết hợp làm cho dáng người anh cao ngất.
Dưới sự giới thiệu của Dương Thư, trên mặt anh mang theo ý cười nhã nhặn hàn huyên với mẹ Nhan, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ thành thục ổn trọng, hương vị trầm tĩnh, thong dong khéo léo.
Mà Dương Thư bên cạnh anh… Mặt mũi tối tăm không chút biểu cảm.
Chỉ liếc mắt một cái đã khiến Nhan Xảo nhớ đến tận bây giờ, cho nên ngày đó khi cô không cẩn thận đụng phải Đàn Ninh, ngay giây đầu tiên cô đã nhận ra người này.
Trước mắt Dương Thư đã bỏ trốn rồi, không có chút tin tức nào, chuyện này muốn hỏi Dương Thư e là hỏi không được, vậy nên cô chỉ có thể dựa vào bản thân điều tra rõ ràng, đến tột cùng Đàn Ninh đóng vai trò gì trong chuyện này.
Mà điều duy nhất cô có thể làm được, đó chính là tới Vân Nam, đến bên cạnh Đàn Ninh.
Lúc này, có người nhấn chuông cửa nhà cô.
Nhan Xảo nhìn màn hình theo dõi, chỉ thấy người ngoài cửa lấy giấy chứng nhận ra trước camera, nói: "Xin lỗi, chúng tôi là cảnh sát... Có một số việc, muốn mời Nhan Xảo nhìn màn hình theo dõi, chỉ thấy người ngoài cửa lấy giấy chứng nhận ra trước camera, nói: "Xin lỗi, chúng tôi là cảnh sát... Có một số việc muốn mời cô Nhan hỗ trợ điều tra.”
Trong phòng, hai mẹ con đều sững sờ.
Ngày ấy, Nhan Xảo chân trước vừa vào đồn cảnh sát, còn chưa ngồi nóng mông, chân sau luật sư đã đến.
“Luật sư?” Cảnh sát ngồi đối diện nhíu mày, có chút bất mãn.
Thật ra Nhan Xảo cũng rất kinh ngạc, luật sư ở đâu ra vậy?
Cô rất hiểu người bạn trai này của mình, anh ta là thiếu gia ăn chơi, sống phóng túng đã quen, tầm nhìn và mưu lược thì anh ta không có, mà Đàn Ninh kia… Một người nghèo gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, có thể đi đến ngày hôm nay, nói toàn bộ là dựa vào Tạ Tấn chứ bản thân không có chút năng lực nào, chỉ sợ là không đúng.
Yêu đương với Dương Thư mười năm, Nhan Xảo gặp Đàn Ninh hai lần, lần đầu tiên là vào một buổi tối trong buổi họp lớp đại học của Dương Thư, khi đó Nhan Xảo còn chưa hiểu chuyện, tuổi nhỏ, làm ra một số chuyện ngu ngốc… Không nhắc tới cũng được.
Mà lần gần nhất, là một đêm mưa vào ba năm trước, Đàn Ninh đi theo Dương Thư bước vào sân nhà mình, Nhan Xảo trốn ở ban công phòng lầu hai, len lén nhìn Đàn Ninh đi theo Dương Thư bước vào sân.
Ngày ấy Đàn Ninh mặc nguyên cây tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, đơn giản chỉnh tề, kết hợp làm cho dáng người anh cao ngất.
Dưới sự giới thiệu của Dương Thư, trên mặt anh mang theo ý cười nhã nhặn hàn huyên với mẹ Nhan, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ thành thục ổn trọng, hương vị trầm tĩnh, thong dong khéo léo.
Mà Dương Thư bên cạnh anh… Mặt mũi tối tăm không chút biểu cảm.
Chỉ liếc mắt một cái đã khiến Nhan Xảo nhớ đến tận bây giờ, cho nên ngày đó khi cô không cẩn thận đụng phải Đàn Ninh, ngay giây đầu tiên cô đã nhận ra người này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước mắt Dương Thư đã bỏ trốn rồi, không có chút tin tức nào, chuyện này muốn hỏi Dương Thư e là hỏi không được, vậy nên cô chỉ có thể dựa vào bản thân điều tra rõ ràng, đến tột cùng Đàn Ninh đóng vai trò gì trong chuyện này.
Mà điều duy nhất cô có thể làm được, đó chính là tới Vân Nam, đến bên cạnh Đàn Ninh.
Lúc này, có người nhấn chuông cửa nhà cô.
Nhan Xảo nhìn màn hình theo dõi, chỉ thấy người ngoài cửa lấy giấy chứng nhận ra trước camera, nói: "Xin lỗi, chúng tôi là cảnh sát... Có một số việc, muốn mời Nhan Xảo nhìn màn hình theo dõi, chỉ thấy người ngoài cửa lấy giấy chứng nhận ra trước camera, nói: "Xin lỗi, chúng tôi là cảnh sát... Có một số việc muốn mời cô Nhan hỗ trợ điều tra.”
Trong phòng, hai mẹ con đều sững sờ.
Ngày ấy, Nhan Xảo chân trước vừa vào đồn cảnh sát, còn chưa ngồi nóng mông, chân sau luật sư đã đến.
“Luật sư?” Cảnh sát ngồi đối diện nhíu mày, có chút bất mãn.
Thật ra Nhan Xảo cũng rất kinh ngạc, luật sư ở đâu ra vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro