Chương 14
2024-08-17 14:24:50
Nửa tháng sau, Vân Nam.
Bên cạnh công viên thành phố, ba tòa nhà văn phòng cao 40 tầng nằm cạnh nhau, mỗi bên có hai tòa nhà thấp năm tầng. Mà tòa nhà thấp năm tầng nằm ở vị trí Đông Nam chính là trụ sở chính của công ty Kibble danh tiếng lẫy lừng.
Nói thật thì, khi Nhan Xảo vừa nhìn thấy tòa nhà này, nếu không phải nhìn thấy tấm biển màu đỏ ghi tên đầy đủ Kibble ở góc bên phải phía trên của tòa nhà thì có đánh chết cô cũng không tin, một công ty doanh nghiệp to lớn mà chỉ có một tòa nhà làm việc, cô tưởng rằng tất cả công ty khoa học kỹ thuật giàu có đều mắc hội chứng gọi là “hội chứng mặt tiền” ấy chứ.
Ngoài ra, mặc dù không được coi là xa hoa nhưng cảnh vật xung quanh lại rất hợp lòng người, trước mặt tòa nhà là con sông nhỏ bao quanh toàn bộ công viên, đứng ở trên đỉnh tòa nhà nhìn xuống có thể thấy hết toàn bộ công viên.
Bây giờ đang là mười hai giờ trưa, trong nhà ăn dành cho nhân viên ở tầng một, Nhan Xảo mặc chiếc tạp dề đồng phục màu đen có in logo Kibble, lấy sandwich từ trong tủ kính, bỏ vào trong lò nướng.
Nơi này là Kcafe, nhà ăn dành cho nhân viên của Kibble, chỉ mở cho nhân viên ở tòa nhà trụ sở chính của Kibble, thực đơn cũng chỉ có vài loại đồ ăn nhẹ như cà phê, salad, sandwich, bánh ngọt, chicken rolls (món gà cuộn). Hâm nóng bánh sandwich xong, cô đi đến quầy, nở nụ cười đón tiếp một vị khách: “Quý khách cần gì?”
“Hai ly americano nóng.”
“Được, xin chờ một lát.”
Cô nói xong, lén đổ mồ hôi, đi đến trước máy pha cà phê. Trên máy pha cà phê dán các bước thực hiện, cô cẩn thận làm theo các bước hướng dẫn.
Đây là tuần thứ hai Nhan Xảo đến Vân Nam, cũng là tuần thứ hai cô vào làm việc ở Kcafe.
Sáng sớm, lúc Văn Quân đến nhà ăn dành cho nhân viên lấy đồng phục đưa cho Nhan Xảo, không phải Nhan Xảo không sửng sốt, nhưng cô rất nhanh đã nghĩ thông rồi –
Suy cho cùng, việc Đàn Ninh đưa cô về Vân Nam không phải là ý định ngay từ đầu, mà chỉ là kế hoạch tạm thời.
Đợi chuyện này qua đi, sợ rằng Đàn Ninh sẽ lập tức đuổi cô đi.
Loại duyên phận ngắn ngủi này, tốt nhất chỉ nên dừng lại ở nhà ăn dành cho nhân viên mà thôi.
Nhưng trước khi chưa làm rõ được vai diễn của Đàn Ninh trong chuyện này, cô sẽ không dễ bị Đàn Ninh đuổi đi như vậy.
Nghĩ đến đây, Nhan Xảo khẽ cắn răng, nhận lấy bộ đồng phục, chấp nhận sự sắp xếp này.
Bên cạnh công viên thành phố, ba tòa nhà văn phòng cao 40 tầng nằm cạnh nhau, mỗi bên có hai tòa nhà thấp năm tầng. Mà tòa nhà thấp năm tầng nằm ở vị trí Đông Nam chính là trụ sở chính của công ty Kibble danh tiếng lẫy lừng.
Nói thật thì, khi Nhan Xảo vừa nhìn thấy tòa nhà này, nếu không phải nhìn thấy tấm biển màu đỏ ghi tên đầy đủ Kibble ở góc bên phải phía trên của tòa nhà thì có đánh chết cô cũng không tin, một công ty doanh nghiệp to lớn mà chỉ có một tòa nhà làm việc, cô tưởng rằng tất cả công ty khoa học kỹ thuật giàu có đều mắc hội chứng gọi là “hội chứng mặt tiền” ấy chứ.
Ngoài ra, mặc dù không được coi là xa hoa nhưng cảnh vật xung quanh lại rất hợp lòng người, trước mặt tòa nhà là con sông nhỏ bao quanh toàn bộ công viên, đứng ở trên đỉnh tòa nhà nhìn xuống có thể thấy hết toàn bộ công viên.
Bây giờ đang là mười hai giờ trưa, trong nhà ăn dành cho nhân viên ở tầng một, Nhan Xảo mặc chiếc tạp dề đồng phục màu đen có in logo Kibble, lấy sandwich từ trong tủ kính, bỏ vào trong lò nướng.
Nơi này là Kcafe, nhà ăn dành cho nhân viên của Kibble, chỉ mở cho nhân viên ở tòa nhà trụ sở chính của Kibble, thực đơn cũng chỉ có vài loại đồ ăn nhẹ như cà phê, salad, sandwich, bánh ngọt, chicken rolls (món gà cuộn). Hâm nóng bánh sandwich xong, cô đi đến quầy, nở nụ cười đón tiếp một vị khách: “Quý khách cần gì?”
“Hai ly americano nóng.”
“Được, xin chờ một lát.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nói xong, lén đổ mồ hôi, đi đến trước máy pha cà phê. Trên máy pha cà phê dán các bước thực hiện, cô cẩn thận làm theo các bước hướng dẫn.
Đây là tuần thứ hai Nhan Xảo đến Vân Nam, cũng là tuần thứ hai cô vào làm việc ở Kcafe.
Sáng sớm, lúc Văn Quân đến nhà ăn dành cho nhân viên lấy đồng phục đưa cho Nhan Xảo, không phải Nhan Xảo không sửng sốt, nhưng cô rất nhanh đã nghĩ thông rồi –
Suy cho cùng, việc Đàn Ninh đưa cô về Vân Nam không phải là ý định ngay từ đầu, mà chỉ là kế hoạch tạm thời.
Đợi chuyện này qua đi, sợ rằng Đàn Ninh sẽ lập tức đuổi cô đi.
Loại duyên phận ngắn ngủi này, tốt nhất chỉ nên dừng lại ở nhà ăn dành cho nhân viên mà thôi.
Nhưng trước khi chưa làm rõ được vai diễn của Đàn Ninh trong chuyện này, cô sẽ không dễ bị Đàn Ninh đuổi đi như vậy.
Nghĩ đến đây, Nhan Xảo khẽ cắn răng, nhận lấy bộ đồng phục, chấp nhận sự sắp xếp này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro