Chương 17
2024-08-17 14:24:50
“Đã sớm đi rồi, anh không phải muốn người ta ở lại chỗ này ngủ cùng đấy chứ? Với lại mặc dù anh ta là nhân viên của anh, nhưng cũng không phải người sắt, anh phải đi ngủ, anh ta không cần sao?”
“Cũng đúng.” Anh có chút ảo não, cầm lấy điện thoại ở trên tủ đầu giường.
“Muốn ăn chút gì không?”
“Không cần, cảm ơn.” Đàn Ninh nói xong, rời đi nhanh như cơn gió.
Trước khi đóng cửa, sau lưng truyền đến giọng nói của Cindy: “Này! Anh đừng quên đã đồng ý với em về buổi phỏng vấn...”
Đàn Ninh dừng lại giây lát, bước ra khỏi nhà, đóng cửa.
Đi ra khỏi nhà Cindy, anh gọi một chiếc taxi về nhà mình.
Ngôi nhà này của Đàn Ninh là một căn hộ cao tầng ở trung tâm thành phố, rộng 200 mét vuông.
Nội thất gồm ba phòng ngủ, một phòng sách, phòng ăn và phòng khách nối liền với ban công, ánh sáng vô cùng tốt, có thể nhìn thấy toàn thành phố.
Ngôi nhà này trang trí theo tông màu tối, lạnh lẽo đến mức gần như không có mùi khói bếp, đây không giống như nhà của anh mà giống một văn phòng hơn, cũng không có sự riêng tư cá nhân nào cả.
Hầu hết thời gian, hai trợ thủ đắc lực Văn Quân và Lý Cù thường xuyên ở lại ngôi nhà này, hai trong ba phòng ngủ kia là chuẩn bị cho bọn họ.
Ngày thường, Đàn Ninh sống ở đây một mình, cuối tuần, người của công ty quét dọn sẽ đến dọn dẹp, dì Văn giúp việc ở nhà bà nội sẽ đến kiểm tra tủ lạnh, vứt hết đồ ăn đã hết hạn sử dụng đi, rồi chuẩn bị những thực phẩm cơ bản cho tuần đó.
Sau khi vào nhà, Đàn Ninh lập tức vào phòng tắm nước lạnh, thay một bộ quần đùi áo phông thoải mái.
Anh lau tóc đi vào phòng khách, mở tủ lạnh, lấy một gói mì hoành thánh đông lạnh, lấy nồi, đun nước.
Trong lúc chờ đợi anh dựa vào đảo bếp, lấy máy tính bảng lướt tin tức.
Lúc này, cửa mở ra, Lý Cù đi vào, nói với anh: “Nấu gì thế, tôi cũng muốn một bát.”
“Mì lạnh.” Đàn Ninh đáp, nhìn nước ở trong nồi, lấy ra hai cái tô, đi đến tủ lấy mì lạnh, “Lần sau đừng để tôi ở nhà Cindy.”
“Không phải cô ấy là bạn gái của anh sao? Ngủ ở nhà bạn gái có gì không bình thường chứ!”
Đàn Ninh yên lặng, lời này không phải không có lý.
Sau khi Đàn Ninh về đến Vân Nam, không bao lâu lại đi đến văn phòng ở Amsterdam, tối qua, Đàn Ninh vừa đến nơi đã phải đi xã giao, anh lại uống nhiều, hôm nay lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở nhà Cindy rồi.
“Chắc anh cũng đã “viên phòng” với người ta rồi nhỉ, dẫu gì cũng qua lại nửa năm rồi mà...” Lý Cù trêu chọc, “Tốc độ của học sinh cấp ba còn nhanh hơn anh ấy chứ...”
“Cũng đúng.” Anh có chút ảo não, cầm lấy điện thoại ở trên tủ đầu giường.
“Muốn ăn chút gì không?”
“Không cần, cảm ơn.” Đàn Ninh nói xong, rời đi nhanh như cơn gió.
Trước khi đóng cửa, sau lưng truyền đến giọng nói của Cindy: “Này! Anh đừng quên đã đồng ý với em về buổi phỏng vấn...”
Đàn Ninh dừng lại giây lát, bước ra khỏi nhà, đóng cửa.
Đi ra khỏi nhà Cindy, anh gọi một chiếc taxi về nhà mình.
Ngôi nhà này của Đàn Ninh là một căn hộ cao tầng ở trung tâm thành phố, rộng 200 mét vuông.
Nội thất gồm ba phòng ngủ, một phòng sách, phòng ăn và phòng khách nối liền với ban công, ánh sáng vô cùng tốt, có thể nhìn thấy toàn thành phố.
Ngôi nhà này trang trí theo tông màu tối, lạnh lẽo đến mức gần như không có mùi khói bếp, đây không giống như nhà của anh mà giống một văn phòng hơn, cũng không có sự riêng tư cá nhân nào cả.
Hầu hết thời gian, hai trợ thủ đắc lực Văn Quân và Lý Cù thường xuyên ở lại ngôi nhà này, hai trong ba phòng ngủ kia là chuẩn bị cho bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày thường, Đàn Ninh sống ở đây một mình, cuối tuần, người của công ty quét dọn sẽ đến dọn dẹp, dì Văn giúp việc ở nhà bà nội sẽ đến kiểm tra tủ lạnh, vứt hết đồ ăn đã hết hạn sử dụng đi, rồi chuẩn bị những thực phẩm cơ bản cho tuần đó.
Sau khi vào nhà, Đàn Ninh lập tức vào phòng tắm nước lạnh, thay một bộ quần đùi áo phông thoải mái.
Anh lau tóc đi vào phòng khách, mở tủ lạnh, lấy một gói mì hoành thánh đông lạnh, lấy nồi, đun nước.
Trong lúc chờ đợi anh dựa vào đảo bếp, lấy máy tính bảng lướt tin tức.
Lúc này, cửa mở ra, Lý Cù đi vào, nói với anh: “Nấu gì thế, tôi cũng muốn một bát.”
“Mì lạnh.” Đàn Ninh đáp, nhìn nước ở trong nồi, lấy ra hai cái tô, đi đến tủ lấy mì lạnh, “Lần sau đừng để tôi ở nhà Cindy.”
“Không phải cô ấy là bạn gái của anh sao? Ngủ ở nhà bạn gái có gì không bình thường chứ!”
Đàn Ninh yên lặng, lời này không phải không có lý.
Sau khi Đàn Ninh về đến Vân Nam, không bao lâu lại đi đến văn phòng ở Amsterdam, tối qua, Đàn Ninh vừa đến nơi đã phải đi xã giao, anh lại uống nhiều, hôm nay lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở nhà Cindy rồi.
“Chắc anh cũng đã “viên phòng” với người ta rồi nhỉ, dẫu gì cũng qua lại nửa năm rồi mà...” Lý Cù trêu chọc, “Tốc độ của học sinh cấp ba còn nhanh hơn anh ấy chứ...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro