Chương 23
2024-08-17 14:24:50
Lúc đó, tin đồn của Cindy và Đàn Ninh đã lên tạp chí.
Dương Thư lạnh nhạt nói: “Thằng nhóc Đàn Ninh này, bây giờ đã hẹn hò với đại mỹ nữ Cindy rồi. Nếu không có Tạ Tấn thì giờ này cậu ta còn không biết đang chơi bùn ở đâu đâu!”
Nhan Xảo cầm quyển tạp chí xem qua: “Trai tài gái sắc, rất xứng đôi.”
“Xứng đôi cái rắm, cô Cindy này, một lòng muốn trèo cao, anh nghe nói, chỉ là do mọi người không đào được bất kỳ tin tức gì của Đàn Ninh, cô ta muốn làm một dạng tin tức có một không hai, nên mới bày ra trò mỹ nhân kế này.”
Biết được ý đồ của Cindy, mọi chuyện sau đó liền rõ ràng.
“Vậy làm sao cô biết được cô ấy sẽ hỏi về vấn đề của Kibble?”
“Mấy vấn đề của Kibble không khó đoán, chỉ cần hiểu biết sơ qua về Kibble là sẽ biết được thôi.”
“Hiểu biết sơ qua? Vậy mà lại có thể biết nhiều như vậy?”
Nhan Xảo dừng một lúc: “Dù sao, Dương Thư luôn coi anh là đối thủ cạnh tranh. Có lúc anh ấy sẽ hỏi tôi một vài câu hỏi.”
Lời này là lời nói thật, không cần Nhan Xảo phải úp úp mở mở như vậy thì trong lòng Đàn Ninh cũng hiểu rõ, anh không để Dương Thư vào trong mắt, nhưng không có nghĩa Dương Thư sẽ không kiêng dè anh.
Mấy năm nay, thậm chí Dương Thư còn từng cử người giả làm người hâm mộ trà trộn tới tham gia hoạt động của Kibble, trên thực tế là để âm thầm công kích, nghe ngóng quy trình làm việc.
Mấy lần có người đến báo: “Bên Dương Thư kia lại sai người trà trộn vào công ty để nghe ngóng thông tin rồi.”
Lúc mới đầu, Đàn Ninh không để trong lòng, thái độ của anh luôn là: “Cứ để bọn họ làm đi!”
Suy cho cùng cũng không phải là vấn đề quy trình làm việc, mà là vấn đề tiền nong. Anh tự thấy bản thân mình không phải thiên tài gì, có thể thành công, nguyên nhân lớn nhất là do Tạ Tấn huy động vốn, giúp anh có tiền chữa cháy.
Năm ngoái, khi anh biết hạng mục mà mình luôn muốn bị Dương Thư mua mất, anh mới nhận ra không thể xem nhẹ Dương Thư.
Sau đó có một hôm, khi anh vô tình đi qua tòa nhà trụ sở của tập đoàn Dương Thị, ngồi trong xe anh ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên bảo tài xế dừng xe, một mình bước vào tòa nhà.
Anh đến trước quầy lễ tân nói: “Tôi đến để phỏng vấn, tên Đàn Ninh, tìm tập đoàn Dương thị ở tầng 15.”
Mới đầu, anh chỉ muốn chơi đùa với Dương Thư, muốn xem khi nhân viên đến thông báo thì Dương Thư sẽ có phản ứng gì.
Dương Thư lạnh nhạt nói: “Thằng nhóc Đàn Ninh này, bây giờ đã hẹn hò với đại mỹ nữ Cindy rồi. Nếu không có Tạ Tấn thì giờ này cậu ta còn không biết đang chơi bùn ở đâu đâu!”
Nhan Xảo cầm quyển tạp chí xem qua: “Trai tài gái sắc, rất xứng đôi.”
“Xứng đôi cái rắm, cô Cindy này, một lòng muốn trèo cao, anh nghe nói, chỉ là do mọi người không đào được bất kỳ tin tức gì của Đàn Ninh, cô ta muốn làm một dạng tin tức có một không hai, nên mới bày ra trò mỹ nhân kế này.”
Biết được ý đồ của Cindy, mọi chuyện sau đó liền rõ ràng.
“Vậy làm sao cô biết được cô ấy sẽ hỏi về vấn đề của Kibble?”
“Mấy vấn đề của Kibble không khó đoán, chỉ cần hiểu biết sơ qua về Kibble là sẽ biết được thôi.”
“Hiểu biết sơ qua? Vậy mà lại có thể biết nhiều như vậy?”
Nhan Xảo dừng một lúc: “Dù sao, Dương Thư luôn coi anh là đối thủ cạnh tranh. Có lúc anh ấy sẽ hỏi tôi một vài câu hỏi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời này là lời nói thật, không cần Nhan Xảo phải úp úp mở mở như vậy thì trong lòng Đàn Ninh cũng hiểu rõ, anh không để Dương Thư vào trong mắt, nhưng không có nghĩa Dương Thư sẽ không kiêng dè anh.
Mấy năm nay, thậm chí Dương Thư còn từng cử người giả làm người hâm mộ trà trộn tới tham gia hoạt động của Kibble, trên thực tế là để âm thầm công kích, nghe ngóng quy trình làm việc.
Mấy lần có người đến báo: “Bên Dương Thư kia lại sai người trà trộn vào công ty để nghe ngóng thông tin rồi.”
Lúc mới đầu, Đàn Ninh không để trong lòng, thái độ của anh luôn là: “Cứ để bọn họ làm đi!”
Suy cho cùng cũng không phải là vấn đề quy trình làm việc, mà là vấn đề tiền nong. Anh tự thấy bản thân mình không phải thiên tài gì, có thể thành công, nguyên nhân lớn nhất là do Tạ Tấn huy động vốn, giúp anh có tiền chữa cháy.
Năm ngoái, khi anh biết hạng mục mà mình luôn muốn bị Dương Thư mua mất, anh mới nhận ra không thể xem nhẹ Dương Thư.
Sau đó có một hôm, khi anh vô tình đi qua tòa nhà trụ sở của tập đoàn Dương Thị, ngồi trong xe anh ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên bảo tài xế dừng xe, một mình bước vào tòa nhà.
Anh đến trước quầy lễ tân nói: “Tôi đến để phỏng vấn, tên Đàn Ninh, tìm tập đoàn Dương thị ở tầng 15.”
Mới đầu, anh chỉ muốn chơi đùa với Dương Thư, muốn xem khi nhân viên đến thông báo thì Dương Thư sẽ có phản ứng gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro