Chương 37
2024-08-17 14:24:50
Đảo mắt đã đến ngày đi công tác, tại sân bay,
Đàn Ninh ngồi trên ghế sô pha lật xem tạp chí, thoạt nhìn như đang rất tập trung, còn Bernt thì lại là đứng không được ngồi cũng không xong.
Đàn Ninh biết Bernt đang lo lắng cái gì —— cách thời gian dự định tập hợp đã quá 10 phút, Đàn Ninh, Bernt, cùng với hai vị biên kịch đều đã đến sân bay, mà Nhan Xảo lại chưa xuất hiện.
Làm người phụ trách bộ phận, gần đây nhân viên cũ xảy ra rắc rối, nếu người mới lại xảy ra sự cố gì, cái mặt già này của anh ta sẽ thật sự không giữ nổi nữa.
“Chắc không phải là vì quá căng thẳng, nên sáng sớm thức dậy bị tiêu chảy đó chứ.” Đàn Ninh thản nhiên nói.
Bernt không thể ngồi yên được nữa, đứng dậy chuẩn bị gọi điện thoại cho Nhan Xảo.
Đúng lúc này, rốt cuộc Nhan Xảo cũng xuất hiện, cô còn kéo theo hai cái vali hành lí, một lớn một nhỏ.
Tất cả mọi người nhíu mày, chuyến đi bàn chuyện làm ăn lần này, lộ trình dự tính là khoảng năm ngày, nhưng hiện tại là tháng tư, trang phục của mọi người đều rất nhẹ nhàng, cơ bản chỉ có vài cái áo mỏng, một hai cái áo khoác nhẹ cùng với máy tính.
Nên mỗi người ai nấy đều chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ theo.
Chỉ có mình Nhan Xảo, cái vali chừng 45 tấc này, cũng quá bắt mắt rồi đó!
Bernt vẫn còn đang kinh ngạc, Đàn Ninh đã ném tạp chí, bước tới: “Cô mang nhiều đồ qua Châu Âu thế làm gì? Chẳng lẽ tính ăn vạ tôi, đến lúc đó ở lì ở châu Âu không chịu về?”
Nhan Xảo áy náy cười: “Không phải, có tác dụng cả đấy, đến lúc đó anh sẽ biết thôi. Tôi đi gửi vận chuyển, chờ tôi một lát.”
Cô nói xong thì đi tới quầy làm thủ tục, trong lúc đoàn người chờ đợi, Nhan Xảo lại gặp phải chút phiền toái, cô quay đầu có chút khó xử nhìn Bernt một cái.
Đàn Ninh chú ý tới, có chút không vui tiến lên: “Lại làm sao nữa?”
Nhan Xảo ho khan một tiếng: “Tôi bị lố ký rồi.”
“Nên?”
“Bernt, vali của anh còn trống không?”
“Có có có, để bên tôi cũng được.” Bernt tới giải vây, dù sao bây giờ sắc mặt của người ông chủ vốn luôn ôn hòa của anh ta đang rất khó coi.
Cứ thế Nhan Xảo mở vali của mình ra ngay tại chỗ, đồ trong vali, quả thực khiến người khác nhất thời kinh ngạc không nói nên lời, tất cả đều là đồ đặc sản —— nước cốt lẩu, nguyên liệu nhúng lẩu, thậm chí còn có ớt khô.
“Nhan Xảo! Cô sợ mình ở Châu Âu sẽ bị đói chết hả!” Đàn Ninh thấy thế thì càng tức giận.
Đàn Ninh ngồi trên ghế sô pha lật xem tạp chí, thoạt nhìn như đang rất tập trung, còn Bernt thì lại là đứng không được ngồi cũng không xong.
Đàn Ninh biết Bernt đang lo lắng cái gì —— cách thời gian dự định tập hợp đã quá 10 phút, Đàn Ninh, Bernt, cùng với hai vị biên kịch đều đã đến sân bay, mà Nhan Xảo lại chưa xuất hiện.
Làm người phụ trách bộ phận, gần đây nhân viên cũ xảy ra rắc rối, nếu người mới lại xảy ra sự cố gì, cái mặt già này của anh ta sẽ thật sự không giữ nổi nữa.
“Chắc không phải là vì quá căng thẳng, nên sáng sớm thức dậy bị tiêu chảy đó chứ.” Đàn Ninh thản nhiên nói.
Bernt không thể ngồi yên được nữa, đứng dậy chuẩn bị gọi điện thoại cho Nhan Xảo.
Đúng lúc này, rốt cuộc Nhan Xảo cũng xuất hiện, cô còn kéo theo hai cái vali hành lí, một lớn một nhỏ.
Tất cả mọi người nhíu mày, chuyến đi bàn chuyện làm ăn lần này, lộ trình dự tính là khoảng năm ngày, nhưng hiện tại là tháng tư, trang phục của mọi người đều rất nhẹ nhàng, cơ bản chỉ có vài cái áo mỏng, một hai cái áo khoác nhẹ cùng với máy tính.
Nên mỗi người ai nấy đều chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ theo.
Chỉ có mình Nhan Xảo, cái vali chừng 45 tấc này, cũng quá bắt mắt rồi đó!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bernt vẫn còn đang kinh ngạc, Đàn Ninh đã ném tạp chí, bước tới: “Cô mang nhiều đồ qua Châu Âu thế làm gì? Chẳng lẽ tính ăn vạ tôi, đến lúc đó ở lì ở châu Âu không chịu về?”
Nhan Xảo áy náy cười: “Không phải, có tác dụng cả đấy, đến lúc đó anh sẽ biết thôi. Tôi đi gửi vận chuyển, chờ tôi một lát.”
Cô nói xong thì đi tới quầy làm thủ tục, trong lúc đoàn người chờ đợi, Nhan Xảo lại gặp phải chút phiền toái, cô quay đầu có chút khó xử nhìn Bernt một cái.
Đàn Ninh chú ý tới, có chút không vui tiến lên: “Lại làm sao nữa?”
Nhan Xảo ho khan một tiếng: “Tôi bị lố ký rồi.”
“Nên?”
“Bernt, vali của anh còn trống không?”
“Có có có, để bên tôi cũng được.” Bernt tới giải vây, dù sao bây giờ sắc mặt của người ông chủ vốn luôn ôn hòa của anh ta đang rất khó coi.
Cứ thế Nhan Xảo mở vali của mình ra ngay tại chỗ, đồ trong vali, quả thực khiến người khác nhất thời kinh ngạc không nói nên lời, tất cả đều là đồ đặc sản —— nước cốt lẩu, nguyên liệu nhúng lẩu, thậm chí còn có ớt khô.
“Nhan Xảo! Cô sợ mình ở Châu Âu sẽ bị đói chết hả!” Đàn Ninh thấy thế thì càng tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro